Buổi chiều leo núi, buổi tối du hồ, ăn tối trên thuyền, đi dạo một vòng dọc phố ven sông, ăn ít đồ ăn vặt, mua vài món quà lưu niệm rẻ tiền, hành trình ngày hôm đó kết thúc.
Trên đường về, Lâm Cầm và Quý Văn Tịch mệt đến nỗi nói không ra hơi, tựa đầu vào nhau ngủ gật.
Xe đến cổng khu.
Hai người cầm đồ chuẩn bị xuống xe, Quý Văn Tịch nói: “Hôm nay cảm ơn anh. Lần sau anh và Nhất Nhất đến Bắc Thành, tôi mời.”
Mạnh Kính Niên cười: “Được. Đợi Nhất Nhất rảnh.”
Anh quay đầu nhìn, dặn: “Cầm đồ cẩn thận, đừng để quên.”
Hai người xuống xe, đóng cửa.
Lâm Cầm chợt nhớ ra gì đó, bảo Quý Văn Tịch đợi, chạy vòng qua ghế lái.
Chưa kịp gõ cửa sổ, cửa kính đã hạ xuống.
Mạnh Kính Niên nhìn cô: “Sao vậy?”
Lâm Cầm đưa một túi vải nhỏ cỡ bàn tay ra: “Lúc đi dạo mua cho cậu. Hôm nay cháu cảm ơn ạ.”
Mạnh Kính Niên nhận lấy, cười: “Hai đứa nghỉ ngơi đi. Mai cần gì thì cứ gọi tôi.”
Lâm Cầm lắc đầu: “Mai chủ yếu đi dạo phố.”
“Được.”
Lâm Cầm dừng một chút, “… Cháu về nghỉ đây.”
Mạnh Kính Niên gật đầu.
Ánh mắt cô thoáng dừng trên người anh, rồi quay đi.
Quay lại bên kia, Lâm Cầm khoác tay Quý Văn Tịch, vẫy tay qua cửa sổ, rồi đi vào cổng khu.
Vào cổng, cô không nhịn được ngoảnh lại nhìn.
Xe đã đi mất.
Quý Văn Tịch thấy buồn cười: “Lưu luyến thế, sao không đi theo luôn cho rồi.”
Lâm Cầm lập tức nhìn cô: “Chị…”
“Trước đây em nói thích một trưởng bối không có quan hệ huyết thống, là người này đúng không?” Quý Văn Tịch ra vẻ nhìn thấu: “Cũng đẹp trai. Gương mặt kiểu trí thức cao cấp.”
“Rõ ràng vậy sao?”
“Ban đầu không nghĩ, nhưng lúc em không cho chị cho anh ấy xem ảnh, chị biết ngay. Diễn xuất của em kém lắm, sớm muộn gì cũng lộ.”
Lâm Cầm im lặng.
Quý Văn Tịch quay sang nhìn cô: “Nhất Nhất, đợt đó em mất ngủ suốt, có liên quan đến anh ấy không?”
Một lúc sau, Lâm Cầm mới khẽ nói: “… Lần đó là sinh nhật bố mẹ anh ấy, thầy hướng dẫn của anh ấy cũng đến. Nghe họ nói chuyện, em mới biết, anh ấy đại khái sẽ cưới con gái của thầy. Thật ra chẳng liên quan gì đến en, anh ấy cưới ai thì em và anh ấy cũng không thể. Lúc đó không nghĩ thông, nên đau khổ lắm. Giờ thì không sao rồi.”
Hai người bước qua ánh đèn chiếu xuyên qua lá ngô đồng.
Quý Văn Tịch nói: “Nếu em thật sự cảm thấy không đau khổ, thì ánh mắt em sẽ không như vậy.”
“Cho nên em không dám cho anh ấy xem ảnh. Anh ấy rất thông minh, chị cũng nói em diễn kém. Lúc đầu em nhận ra mình thích anh ấy, chẳng bao lâu sau anh ấy đi du học Đức. Gần hai năm, ngoài lời chúc dịp lễ, em không nhắn WeChat cho anh ấy lần nào. Tưởng có thể bỏ được, người ta cai rượu cũng chẳng cần lâu thế. Nhưng anh ấy vừa về, em liền biết là vô ích…”
“Dù ít tiếp xúc, nhưng anh ấy cho người ta cảm giác rất tốt.”
“Chính vì tốt quá đấy. Nếu anh ấy tệ một chút…”
“Thì em cũng chẳng thích anh ấy.”
Lâm Cầm cười nhạt, “Đúng. Một vòng lặp bế tắc.”
“Giờ tính sao?”
“Cứ thế đi. Sang năm con gái thầy anh ấy về, có lẽ họ sẽ đính hôn.”
“Trước đó, nếu lộ ra thì sao?”
Lâm Cầm thoáng im lặng: “… Không biết anh ấy có thấy ghê tởm không. Nếu anh ấy ghét em… thì cũng tốt.”
Quý Văn Tịch thở dài: “Em si tình quá, em gái à. Nhìn em thế này chị không chịu nổi. Em có biết trong vòng bạn bè của chị có bao nhiêu soái ca muốn xin WeChat của em không?”
“Em không hứng thú với người khác.”
“Sau này anh ấy kết hôn, em không định độc thân cả đời chứ?”
“Cũng chẳng có gì là không thể.”
Quý Văn Tịch cạn lời.
-
Xe dừng ở ngã tư, gặp đèn đỏ dài hơn 70 giây.
Cả ngày lái xe, Mạnh Kính Niên có phần mệt mỏi.
Anh thật sự không thích lái xe, lúc đợi đèn đỏ này, hiếm hoi để lộ vẻ thiếu kiên nhẫn trên mặt.
Lúc này, ánh mắt anh bắt gặp túi vải nhỏ Lâm Cầm đưa trên bảng điều khiển.
Anh lấy xuống, mở dây rút, lấy đồ bên trong.
Là một con dấu nhỏ, mặt dấu khoảng 1m2, anh đưa lên nhìn dưới ánh đèn, thấy khắc hai chữ “Kính Niên”.
Chắc là lúc đi dạo phố văn hóa ven sông, cô nhân lúc anh mua nước đã nhờ người khắc. Đường phố đó toàn loại đồ chơi đá khắc thế này.
Không nhớ rõ năm nào, hình như lúc Lâm Cầm học cấp hai, trong một lần ăn cơm, cô hỏi Mạnh Anh Niên và Mạnh Kính Niên, tên của họ là ai đặt, có phải ông nội Mạnh Chấn Khanh không.
Mạnh Anh Niên nói không phải.
“Anh Niên” và “Kính Niên” là tên do bố mẹ ruột của họ đặt.
“Anh” là “Thương Lãng chi thủy thanh hề, khả dĩ trạc ngô anh” (nước Thương Lãng trong, có thể giặt mũ của ta).
“Kính” là “Dĩ cổ vi kính, khả dĩ tri hưng thế” (lấy lịch sử làm gương, có thể biết được sự thay đổi).
Lúc đó đôi mắt Lâm Cầm sáng rực, nói khó trách nghe hay đến thế.
Đèn đỏ chuyển xanh.
Mạnh Kính Niên thả phanh, tay nhẹ nhàng xoay vô lăng, hòa vào dòng xe.
Qua một hồi lâu, anh mới nhận ra mình vẫn nắm chặt con dấu nhỏ trong tay.