Trong khoảng lặng ngắn ngủi, Lâm Cầm thấy Quý Văn Tịch chen ra từ trong đại điện, liền giơ tay vẫy cô ấy.
“Người đông kinh khủng, suýt nữa bị chèn rớt cả giày.” Quý Văn Tịch bước đến trước mặt hai người, phàn nàn một câu, ngẩng đầu nhìn quanh, thấy cảnh sắc xanh mát dễ chịu, liền vươn tay lấy lại ba lô và máy ảnh của mình: “Ánh sáng đẹp lắm, chị chụp cho em vài tấm nhé.”
Quý Văn Tịch khởi động máy, đo sáng, Mạnh Kính Niên tự giác duỗi tay, Lâm Cầm hơi sửng sốt, phản ứng lại, mới đưa cái túi hạt châu nhỏ đang đeo cho anh.
Mạnh Kính Niên bước sang một bên, nhường chỗ.
Quý Văn Tịch bảo Lâm Cầm dịch sang trái một chút, ra dấu OK: “Chỗ này, chị chụp thử hai tấm xem ánh sáng thế nào.”
Quý Văn Tịch nhanh chóng nhấn hai lần cửa chập, kiểm tra ảnh, không hài lòng lắm, suy nghĩ một lát, tháo ba lô xuống, lấy ra một tấm phản quang gấp nhỏ, mở ra rồi đưa cho Mạnh Kính Niên: “Có thể phiền anh giúp tôi đánh sáng một chút không.”
Mạnh Kính Niên gật đầu, nhận tấm phản quang.
Quý Văn Tịch nhìn màn hình, chỉ huy Mạnh Kính Niên: “Hạ thấp xuống chút nữa, để ánh sáng phản lên mặt… sang trái thêm một chút, tốt rồi, phiền anh giữ nguyên nhé.”
Hôm nay Lâm Cầm mặc đồ trắng, áo dây phối váy dài chấm mắt cá chân, dáng váy bất quy tắc, thêu vài hình bông hoa.
Nhớ lại vài lần gặp nhau, quần áo cô mặc đều không theo lối thông thường, không giống đồ may sẵn trong cửa hàng. Lần “quy củ” nhất có lẽ là ngày anh về nước, cô mặc áo phông quần jeans.
Để đảm bảo ánh sáng luôn chiếu lên mặt cô, anh phải nhìn cô. Thấy cô khẽ xoay người, mái tóc dài xõa xuống, cúi đầu, rồi quay mặt lại đối diện ống kính. Làn da trắng như tuyết mới, dưới mắt có một nốt ruồi nhạt, cũng giống như tàn nhang. Như một đóa hải đường trắng soi bóng bên nước.
Dưới ống kính, cô như biến thành một người khác, không cười, nhưng trong mắt lại cuộn trào những dòng cảm xúc, như thể để mặc cảm xúc sâu kín nào đó tiếp quản.
Đúng lúc này, Lâm Cầm bỗng nhiên ngước mắt.
Những cảm xúc mãnh liệt ấy cứ thế trực tiếp va vào đáy mắt anh.
Chỉ trong nháy mắt, Quý Văn Tịch nói: “Tốt. Tấm này được.”
Có lẽ vì hai người hợp tác nhiều lần, đã rất ăn ý, Quý Văn Tịch không cần cầm tay chỉ điểm, thậm chí không cần nhắc khi nào nhấn chụp.
Lâm Cầm thu hồi ánh mắt, đổi sang tư thế nghiêng người.
“Tạm thời không cần tấm phản quang, tôi chụp ánh sáng tự nhiên này đã.” Quý Văn Tịch nói.
Mạnh Kính Niên gật đầu, cầm tấm phản quang, bước sang một bên, nghiêng người, chống tay lên lan can, nhìn đám đông ồn ào bên dưới.
Gió mạnh hơn, tiếng người dường như cũng náo nhiệt hơn.
Anh lặng lẽ thở ra một hơi.
Lo rằng lượng khách đông đảo, nên để tránh bất tiện cho người khác, Quý Văn Tịch không chụp lâu, nhanh chóng thu thiết bị.
Đi tiếp lên trên, tham quan qua Điện Dược Sư, Điện Thiên Vương và Tàng Kinh Các, rồi xuống núi theo lối khác. Cửa có quầy lưu thông pháp vật, Quý Văn Tịch thỉnh một chuỗi vòng mã não đen.
Chơi đã đời, họ lại đi đến điểm tham quan tiếp theo.
Nơi ăn trưa đã được Mạnh Kính Niên đặt trước, là một nhà hàng Hoài Dương nổi tiếng ở Nam Thành, Uyển Liễu Cư.
Vào phòng riêng tầng hai, hai cô gái tháo đồ đạc đặt lên một chiếc ghế, không cầm thực đơn, để Mạnh Kính Niên toàn quyền quyết định, rồi bắt đầu xem ảnh, tụ lại chọn ảnh.
Mạnh Kính Niên mở thực đơn: “Cô Quý có kiêng gì không?”
“Không có. Anh cứ gọi thoải mái, tôi theo chủ nhà.”
Mạnh Kính Niên gọi vài món nóng lạnh, mặn ngọt, món tráng miệng, đưa thực đơn cho phục vụ, rồi cầm bình trà rót cho hai người. Trà ở đây đều pha tại chỗ, nằm trong chi phí tối thiểu của phòng riêng.
“Wow, tấm này đỉnh thật,” Quý Văn Tịch đột nhiên tán thưởng.
Như một hành động vô thức tìm kiếm sự đồng tình, cô ấy giơ điện thoại lên, định đưa cho Mạnh Kính Niên xem, Lâm Cầm vội giữ điện thoại lại, nói: “Cho trưởng bối xem thì ngại lắm.”
“Em đăng lên vòng bạn bè thì người ta cũng thấy thôi.”
“Em ít đăng lên vòng bạn bè lắm.”
Mạnh Kính Niên ở phía đối diện ngẩng đầu nhìn Lâm Cầm, thấy cô hơi lúng túng, anh không nói gì, bưng tách trà nhấp một ngụm.
Ăn xong, Mạnh Kính Niên đi thanh toán, hai cô gái đi vệ sinh.
Lầm Cầm về trước, trở lại chỗ ngồi, bưng tách trà: “Cậu út, bữa này tốn bao nhiêu tiền ạ?”
Mạnh Kính Niên cười: “Sao, định chuyển tiền cho tôi à?”
“Nếu nhiều quá thì cháu chuyển.”
“Không nhiều đâu.”
“Thật không? Nghe nói chỗ này đắt lắm.”
“Hai đứa ăn ít mà. Với lại tôi mời khách là phải rồi.”
“Vậy coi như cháu nợ cậu một ân tình.”
“Giữa chúng ta mà tính ân tình thì xa cách quá.”
Lâm Cầm khẽ cắn mép tách trà, cúi đầu uống một ngụm.
Cửa phòng riêng mở ra, Quý Văn Tịch trở lại.
Lâm Cầm nói: “No rồi thì chuẩn bị đi thôi?”
Quý Văn Tịch gật đầu.
Thu dọn đồ đạc, ba người rời phòng riêng.
Lướt qua bàn, Mạnh Kính Niên thoáng nhìn tách trà chỗ Lâm Cầm, cô trở về phòng đã tô lại son, mép tách in một dấu son nhạt.