Có Lẽ Mùa Xuân Biết

Chương 32: Cậu không thể quản cháu cả đời được

Chương Trước Chương Tiếp

40 phút sau, bữa tối bắt đầu. Mướp đắng nhồi thịt, cánh gà nướng, táo bào sợi, rau xào thanh đạm và bí đỏ hấp, món chính là cháo trắng.

Mạnh Lạc Địch uống cháo trắng, ăn vài miếng bí đỏ hấp, mắt long lanh nhìn món táo bào sợi mà cô bé thích nhất, oán trách Mạnh Kính Niên quá đáng, cố ý làm món này đúng lúc cô bé bị viêm dạ dày.

Cậu nhóc Diệp Gia Lễ có giờ giới nghiêm, ăn tối xong ở lại một lúc rồi phải về nhà. Ban đầu cậu ấy không được phép ở lại ăn cơm, nhưng Mạnh Kính Niên bảo cậu ấy gọi điện về nhà, ánh đến chào hỏi. Bố mẹ nhà họ Diệp lịch sự, luôn miệng nói làm phiền.

Mạnh Kính Niên bảo Diệp Gia Lễ ngồi một lát, anh dọn bếp xong sẽ đưa cậu ấy về. Cậu nhóc chủ động muốn bưng bát đĩa, nhưng bị Mạnh Kính Niên ngăn lại.

Lâm Cầm xếp bốn chiếc bát rỗng chồng lên nhau, đi theo Mạnh Kính Niên vào bếp.

“Để đó là được rồi.” Mạnh Kính Niên nói: “Đừng làm bẩn quần áo.”

Lâm Cầm “vâng” một tiếng, nhưng vẫn chạy thêm một chuyến ra phòng ăn, bưng nốt số đĩa còn lại vào bếp, lấy khăn giấy ra lau sạch bàn.

Quay lại bếp, Mạnh Kính Niên đang xếp bát đĩa đã rửa sạch cặn thức ăn vào máy rửa bát.

“Cậu út, ngày lễ 1/5 cậu có đi chơi đâu không?” Lâm Cầm ngập ngừng một lát, rồi hỏi.

Mạnh Kính Niên liếc nhìn cô: “Tạm thời chưa có kế hoạch. Sao vậy?”

“Vừa nãy bạn cháu nhắn WeChat, nói ngày mùng 3 cô ấy sẽ đến Nam Thành chơi, cháu sẽ làm hướng dẫn viên cho cô ấy. Cháu nghĩ đi xe sẽ tiện hơn, nhưng từ khi lấy bằng lái, chau chưa lái lần nào. Có thể làm phiền cậu một ngày được không…” Lâm Cầm bổ sung: “Là bạn thân nhất của cháu.”

Mạnh Kính Niên nhìn cô: “Cháu tìm được bạn thân nhất rồi à?”

“Vâng…” Lâm Cầm cảm thấy tim mình bị bóp nghẹt, anh vẫn còn nhớ: “Là bạn thân nhất của cháu, ngoài cậu ra.”

Mạnh Kính Niên mỉm cười: “Tôi rất sẵn lòng phục vụ hai đứa.”

-

Khi có điều gì đó để mong đợi, thời gian trôi qua rất nhanh, bận rộn một hồi, đã đến ngày lễ 1/5.

Mùng 3/5 là một ngày nắng đẹp.

Khu phố cổ nhộn nhịp, các tiệm ăn sáng dọc đường mở cửa từ sớm, sương mù buổi sáng chưa tan, trong gió mang theo hơi ẩm lẫn bụi bặm.

Lâm Cầm mua bữa sáng xong trở về nhà, bạn cô, Quý Văn Tịch, vừa hạ cánh Nam Thành tối qua, đang rửa mặt trong phòng tắm.

Căn nhà ở khu phố cổ này không lớn, hơn 80m2, là di sản bố mẹ Lâm Cầm để lại. Sau khi lên đại học, nó trở thành nơi trú chân của cô, đôi khi cho bạn bè từ nơi khác đến ở tạm, hoặc làm một studio chụp ảnh trong nhà.

“Em mua bữa sáng rồi, chị rửa mặt xong ra ăn nhé.” Lâm Cầm nói với vào phòng tắm.

Quý Văn Tịch nhổ bọt kem đánh răng: “Được! Ra ngay đây!”

Chốc lát sau, Quý Văn Tịch từ phòng tắm bước ra.

“Có màn thầu và bánh chẻo áp chảo.” Lâm Cầm chỉ vào bàn ăn: “Không biết chị muốn ăn gì, nên em mua mỗi thứ một ít.”

“Cảm ơn.” Quý Văn Tịch cười, kéo ghế ngồi xuống, nhìn quanh bàn, dùng đũa gắp một chiếc màn thầu, vừa ăn vừa hất cằm về phía một túi giấy trên bàn: “Phần kia là gì?”

“Cà phê và sandwich. Cho tài xế hôm nay.”

“Hôm nay chúng ta còn có tài xế nữa hả?”

“Chứ không thì em lái xe chắc, chị dám ngồi à?”

“Cơm em nấu chị còn dám ăn mà.”

Lâm Cầm nhếch khóe môi.

Quý Văn Tịch lớn hơn Lâm Cầm ba tuổi, tính cách phóng khoáng, gần như hoàn toàn trái ngược với Lâm Cầm.

“Này, Nhất Nhất, ăn sáng xong em có trang điểm không?” Quý Văn Tịch hỏi.

“Em thế nào cũng được. Chị muốn trang điểm hả?”

“Em trang điểm đi, chị chụp ảnh cho em. Tài xế là ai thế? Đẹp trai không? Nếu đẹp trai, chị sẽ trang điểm một chút…”

“Đẹp trai. Nhưng mà…”

“Sao?”

“Là cậu út của em.”

“Không hứng thú với đàn ông lớn tuổi.”

“…”

Ăn sáng xong, Lâm Cầm trang điểm nhẹ, lại theo yêu cầu của Quý Văn Tịch, thay một bộ đồ rộng rãi hơn.

Chuẩn bị xong xuôi, hai người ngồi một lát, điện thoại Lâm Cầm nhận được tin nhắn WeChat, Mạnh Kính Niên báo cô rằng xe đã đến cổng khu.

Xuống lầu, đi qua khu dân cư rợp bóng ngô đồng, đến cổng. Có một chiếc SUV đen dỗ bên đường, đèn nhấp nháy.

Lâm Cầm bước tới mở cửa sau, để Quý Văn Tịch lên xe trước.

Quý Văn Tịch tháo ba lô và máy ảnh xuống, chủ động chào người ngồi ghế lái: “Chào anh, tôi là bạn của Nhất Nhất, tên là Quý Văn Tịch. Hôm nay phải làm phiền anh cả ngày rồi.”

“Chào cô.” Mạnh Kính Niên quay đầu lại, mỉm cười gật đầu: “Không có gì. Chúc cô hôm nay vui vẻ.”

Quý Văn Tịch nhìn thấy ngoại hình của anh, hơi sửng sốt.

Lâm Cầm cũng ngồi vào, đóng cửa xe, chào Mạnh Kính Niên: “Cậu út.” Ánh mắt dừng trên người anh, tranh thủ quan sát.

Thực ra tối ngày 1/5 vừa gặp nhau ở nhà chú thím, nhưng trong dịp như vậy, cô và anh không nói được nhiều, càng không thể ở riêng.

Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi trắng, giống chiếc anh mặc tối hôm đi ăn ở nhà viện trưởng Giang, chất vải mềm mại, trông anh vừa nhàn nhã vừa quý phái.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)