Khi ở cùng Mạnh Kính Niên, Lâm Cầm thỉnh thoảng cũng nảy sinh ham muốn phá hoại cực đoan đối với mối quan hệ có vẻ hài hòa của hai người họ.
Hai chúng ta.
Lúc này cô đặc biệt muốn hỏi: Mạnh Kính Niên, anh có biết lúc anh nói bốn chữ này em đang nghĩ gì không? Em cá là anh không dám biết đâu.
Cho thịt đã cắt miếng vào máy xay, xay thành thịt băm, đổ ra bát. Rửa sạch thớt và dao chuyên dùng cho đồ ăn sống, đặt sang một bên, rồi xử lý các nguyên liệu khác.
Mạnh Kính Niên mở tủ lạnh ra xem, bên trong có nhiều cánh gà nướng còn thừa từ bữa trưa, hâm nóng lại là có thêm một món mặn nữa.
Bên dưới ngăn tươi sống có táo, anh lấy hai quả ra rửa sạch, đưa một quả cho Lâm Cầm: “Nhất Nhất, phiền cháu mang cho bạn học của Mạch Lạc Địch.”
Lâm Cầm cầm táo ra ngoài, hai đứa trẻ đã chụm đầu vào nhau đọc truyện tranh.
Diệp Gia Lễ nhận táo, nói một tiếng “Cảm ơn chị”, Mạnh Lạc Địch thì hau háu nhìn vào tay cậu ấy.
Lâm Cầm dặn dò: “Vừa lấy trong tủ lạnh ra, đừng cho con bé ăn, nó bây giờ chỉ có thể hút cháo thôi.”
Diệp Gia Lễ trịnh trọng gật đầu, biểu tình đó còn kiên định hơn cả lúc tuyên thệ vào Đảng.
Lâm Cầm trở vào bếp, lại thấy Mạnh Kính Niên đang gọt táo, một đoạn vỏ táo dài, rủ xuống bồn rửa, không hề bị đứt.
Cô nhìn tay anh, có chút thất thần.
Tao gọt xong, Mạnh Kính Niên đưa vào tay cô.
“... Cảm ơn ạ.”
Mạnh Kính Niên mở vòi nước rửa tay, bắt đầu rửa rau.
Lâm Cầm cắn một miếng táo, phát ra tiếng giòn tan.
“Giòn à?” Mạnh Kính Niên hỏi.
“Vâng.”
“Cháu thích ăn loại bở đúng không. Không muốn ăn quả này thì cứ để đó.”
“... Cậu biết cháu thích ăn loại bở sao?”
“Cả nhà chỉ có mỗi cháu thích ăn.” Mạnh Kính Niên cười nói: “Không phải anh rể từng nói cháu chơi trội sao.”
Lâm Cầm cười một tiếng.
Cô lại cắn một miếng nữa, vẻ mặt có chút gượng gạo.
Mạnh Kính Niên nhìn cô một cái: “Để đó đi.”
“... Vứt đi hơi phí.”
“Không cần vứt, tôi...” Mạnh Kính Niên khựng lại, bất giác nhìn Lâm Cầm một cái.
Quả táo trong tay cô, đã bị cắn một miếng hình trăng khuyết.
Nhớ có một lần Mạnh Lạc Địch ăn lê, cắn một miếng nói không ngọt, không chịu ăn nữa, dụi vào vai anh, xoay quả lê đưa đến miệng anh, làm nũng nói cậu ơi cậu ăn giúp con, anh không nghĩ nhiều mà cắn một miếng.
Tình huống tương tự, lời đã đến bên miệng, lại nhận ra không ổn.
“Tôi sẽ cắt phần còn lại làm món táo bào sợi.” Mạnh Kính Niên bình tĩnh nói.
Lâm Cầm lập tức không ăn nữa, đột nhiên đến gần anh, vươn tay, vòng qua trước người anh, lấy con dao gọt hoa quả đặt trên thớt bên phải anh.
Trong nháy mắt, một luồng hương thơm bao trùm lấy, rồi lại đột ngột tan đi.
Mùi hương đó giống như một quả bưởi thanh mát.
Lâm Cầm cắt đi phần mình đã cắn, phần còn lại rửa qua nước, đặt vào đĩa, hỏi: “Có bị oxy hóa không ạ?”
“Không sao, lát nữa tôi sẽ xử lý.”
Lâm Cầm lại trở về trạng thái ăn không ngồi rồi, cô đi lục tủ lạnh, thấy còn hai quả cà chua ăn dở, lấy một quả, quay lại bên bồn rửa.
Mạnh Kính Niên đang rửa mướp đắng, thấy tay cô đưa tới, anh liền rụt hai tay lại.
Cô cúi đầu rửa cà chua, thịt quả đỏ tươi làm nổi bật những ngón tay dưới nước chảy, thon dài trắng nõn, có một cảm giác mong manh kỳ lạ.
Mùi hương bưởi lại tới.
Mạnh Kính Niên không chút biến sắc mà dời tầm mắt đi.
Rửa xong cà chua, Lâm Cầm cầm trên tay vẩy vẩy nước, rồi cắn luôn cả vỏ, đứng sang một bên.
“... Cậu út.”
“Ừ?”
“Dạo này cậu bận gì thế?”
“Ở phòng thí nghiệm, làm việc cho viện trưởng Giang.” Mạnh Kính Niên tiếp tục chuyên tâm rửa rau: “... Khi nào nhóm cháu thi vòng cấp tỉnh vậy?”
“Hình như là ba ngày trước khi cậu bảo vệ luận án chính thức.”
“Sửa đến đâu rồi?”
“Phần của cháu thì ổn, một bạn nam khác trong nhóm cháu ở khoa máy tính phải sửa khá nhiều, vì đã sắp xếp lại định vị của sản phẩm.” Lâm Cầm cắn một miếng cà chua: “Là chuyện tốt cậu làm đó.”
Mạnh Kính Niên cười một tiếng.
Rửa sạch mướp đắng vớt lên, cắt khúc, bỏ ruột, Mạnh Kính Niên vừa xử lý, vừa nói: “Thật ngạc nhiên khi cháu lại có hứng thú với cuộc thi này. Nghe chị tôi nói, ngay cả câu lạc bộ đại học cháu cũng không tham gia.”
“Vâng...” Lâm Cầm ậm ừ: “Vì nghe nói có thể được xét tuyển thẳng lên thạc sĩ.”
“Thành tích của cháu thừa sức được tuyển thẳng rồi.”
Lâm Cầm lại cắn một miếng cà chua, tay dính nước, cô lập tức nói: “... Cháu đi lấy khăn giấy.”
Nói xong liền đi ra khỏi bếp, vội vàng trở lại phòng khách.
Ánh mắt Mạnh Kính Niên dõi theo, rồi lại nhìn túi giấy ăn ở ngay trên kệ bếp bên cạnh.
Một lúc lâu sau, Lâm Cầm mới quay lại bếp, xách theo loa Bluetooth, đặt lên đảo bếp.
“Bật chút nhạc cho cậu nghe.”
Mạnh Kính Niên cười nói: “Không cần đâu, cháu ra ngoài chơi đi, sắp xong rồi.”
Lâm Cầm rời đi, để lại chiếc loa Bluetooth tận tụy phát nhạc.
Một bài hát khá yên tĩnh, không khí đột nhiên có chút cô đơn.
Anh xử lý đồ ăn, không để ý nhiều đến lời bài hát, cho đến khi bài hát kết thúc một lần, dừng lại một chút, rồi lại vang lên giai điệu tương tự.
Just let me fall
In your arms like I'm a leaf
This rain is cold
Upon your own warmth
I wish i could say
Everything that's on my mind
But some words
Are hard to speak
(Cứ để em/rơi vào vòng tay anh như một chiếc lá/cơn mưa này thật lạnh lẽo/nhưng bên anh/em cảm thấy ấm áp/ước gì em có thể nói ra hết những gì trong lòng/nhưng có những lời thật khó nói ra)
Ai đó đã quên tắt chế độ phát lặp lại một bài.
Đây là bài hát mà cô thường nghe rất nhiều lần?
Càng nghe càng buồn bã chán nản.
Người như Trì Dịch, dường như có chút không xứng với tâm tư tinh tế của cô.