Có Lẽ Mùa Xuân Biết

Chương 30: Hương bưởi thanh mát

Chương Trước Chương Tiếp

Mạnh Lạc Địch thấy người vào là Mạnh Kính Niên, liền lấy điện thoại nhắn tin cho cậu bạn trai thông báo rút lui, nhưng đã không kịp.

“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Lâm Cầm ở huyền quan nghe thấy tiếng liền nhìn ra ngoài.

Một cậu bé mặc đồng phục học sinh, đeo ba lô bước ra từ thang máy, hai tay xách một chiếc túi mua sắm khổng lồ, khó nhọc lê từng bước.

Cảnh tượng có chút khôi hài.

Dây ba lô tuột khỏi vai, cậu bé đặt túi mua sắm xuống đất, đưa tay lên kéo lại, vô tình ngẩng đầu lên.

Đối diện với hai cặp mắt đang tò mò đánh giá.

Cậu bé ngẩn người.

Nhưng đầu óc cậu ấy khá linh hoạt, lập tức nói: “Em là lớp trưởng của lớp bạn Mạch Lạc Địch, đại diện cho các bạn trong lớp đến thăm hỏi bạn ấy.”

Lâm Cầm không nhịn được cười: “Mau vào đi.”

Cậu bé đã gặp qua Lâm Cầm, nên trực tiếp chào hỏi: “Chị ạ.”

Mạnh Kính Niên thay giày được một nửa, lại đi vào, ra khỏi cửa, giúp cậu bé xách chiếc túi nặng trịch lên.

Gương mặt trắng trẻo của cậu bé đỏ bừng: “... Cảm ơn ạ.”

“Mua gì mà nặng thế?” Mạnh Kính Niên ôn tồn hỏi.

“Đồ ăn vặt cho Mạch Lạc Địch ạ.”

“Con bé bị viêm dạ dày, có lẽ tạm thời không ăn được.”

“Vâng... bạn ấy có thể đợi khỏi rồi ăn, đều là đồ ăn vặt bạn ấy thích.”

Cậu bé tên là Diệp Gia Lễ, quả thực người như tên.

Cậu ấy rõ ràng không quen ở cùng Mạnh Lạc Địch dưới sự chú ý của người lớn, sau khi vào nhà, cậu ấy rụt rè ngồi trên sofa, hai tay không biết đặt vào đâu.

Mạnh Kính Niên hàn huyên với cậu ấy vài câu, rồi nói: “Mạch Lạc Địch, tiếp đãi bạn học cho tốt nhé, cậu đi nấu cơm đây.”

Vừa đứng dậy, vừa hỏi Diệp Gia Lễ: “Cháu có thích ăn món gì không?”

Diệp Gia Lễ nói: “Cảm ơn chú, cháu ăn gì cũng được, cháu không kén ăn ạ.”

Mạnh Kính Niên thuận tay xoa đầu Mạnh Lạc Địch: “Nghe thấy chưa, đồ kén ăn?”

Mạnh Lạc Địch lè lưỡi.

Căn nhà này là do Lâm Chính Quân và Mạnh Anh Niên mua vào năm thứ bảy sau khi kết hôn, xét đến nhu cầu ở sau này, họ đã mua thẳng căn bốn phòng ngủ. Với ngân sách eo hẹp, Mạnh Anh Niên vẫn kiên quyết mua một căn có không gian bếp lớn hơn, bởi vì Lâm Chính Quân thích nấu nướng.

Nhà bếp có cả đồ Tây lẫn đồ ta, đầy đủ thiết bị nấu nướng, bồn rửa đối diện cửa sổ, bên cạnh là sân trong của khu chung cư, có thể thấy được một khung cảnh xanh tươi rậm rạp.

Mạnh Kính Niên cho gạo đã vo vào nồi cơm điện để nấu cháo, bắt đầu xử lý nguyên liệu.

Sau lưng có tiếng bước chân, anh quay đầu lại, là Lâm Cầm đi tới.

“Cần gì sao?” Mạnh Kính Niên hỏi.

“Cháu ở phòng khách hơi giống bóng đèn, có thể ở lại chỗ cậu một lát không?” Lâm Cầm xắn tay áo: “Để cháu giúp cậu.”

Cô mặc một chiếc áo kiểu màu trắng, trên đó đính những bông hoa tường vi kết bằng vải nhiều màu. Màu sắc và thiết kế của chiếc áo này, nếu bị bẩn e là rất khó giặt.

“Không cần giúp đâu.” Mạnh Kính Niên nói: “Cháu đứng bên cạnh tâm sự với tôi là được rồi.”

“Vâng ạ.”

Lâm Cầm đi tới, đứng bên tay trái anh.

Trên thớt có một miếng thịt nạc tươi, tay anh cầm dao, cắt thành những miếng đều nhau, động tác thuần thục gọn gàng. Những đốt ngón tay cầm dao xương xẩu, khiến việc thái rau cũng trở nên hết sức đẹp mắt.

“Cậu làm thịt xào ạ?”

“Mướp đắng nhồi thịt.”

Lâm Cầm sững người.

Hồi cô học lớp 10, có một lần bị cảm. Chú thím có một bữa tiệc quan trọng không thể không đi, liền gọi Mạnh Kính Niên qua trông cô một lát.

Cô vừa mới hạ sốt, không có tinh thần, cũng không muốn ăn, Mạnh Kính Niên hỏi cô, tối muốn ăn gì, cô buột miệng nói, mướp đắng nhồi thịt. Đây là món mẹ cô hay làm lúc còn sống, cũng là món cô thích ăn nhất.

Mạnh Anh Niên và Mạnh Kính Niên từ nhỏ đã tự giác làm việc nhà, vào bếp không thành vấn đề, nhưng chỉ giới hạn trong những món gia đình đơn giản như thịt heo xào ớt xanh và cà chua xào trứng, món mướp đắng nhồi thịt có phần hơi vượt tầm.

Lúc đó cô cũng nhận ra, vội nói, món nào cũng được, xào một món rau là được rồi.

Mạnh Kính Niên lại nói, để anh thử xem.

Xung quanh có hàng rau, anh xuống một chuyến, mua mướp đắng và thịt nạc về, lấy điện thoại tìm một video hướng dẫn, học và làm ngay tại chỗ.

Lần đầu tiên làm, không có kinh nghiệm nêm nếm thịt băm, vị hơi nhạt một chút, ngoài ra, mọi thứ đều hoàn hảo. Hình thức đẹp mắt, chín miếng mướp đắng được xếp ngay ngắn trên đĩa, màu sắc tươi mát.

Lúc đó cô đã chụp món ăn đó, bây giờ ảnh vẫn còn lưu trên icloud.

Ngày ấy cô cũng như thế này, ở trong bếp, chăm chú theo dõi sự thành bại trong lần thử đầu tiên của anh. Lúc ướp gia vị cho thịt băm, anh bảo cô giơ điện thoại của anh lên, mở đoạn video đó để anh xem lại một lần nữa, ngoài tinh bột, nước tương, xì dầu và dầu hào ra, còn cần cho thứ gì khác vào không.

Hai tay cô giơ điện thoại, hướng về phía anh, anh hơi cúi người xem.

Khoảnh khắc đó thoáng qua, trên người anh có mùi xà phòng thoang thoảng.

Lúc đó còn thuần tuý coi anh là trưởng bối, nên không cảm thấy gì, nhưng giờ đây, đoạn hồi ức đó như một cơn gió lốc ấp ủ từ lâu, bất chấp sống chết cuộn trào trong lòng cô.

Không phải ai cũng có tư cách được Mạnh Kính Niên đối xử dịu dàng, cô luôn biết điều đó, nên vô cùng trân trọng tình bạn giữa anh và cô.

Nhưng giờ khắc này lại có chút hận anh.

Mạnh Kính Niên quay đầu nhìn thoáng qua, Lâm Cầm đứng trước bồn rửa không nói một lời, bộ dáng hơi ngẩn ngơ.

“Sao vậy?” Anh mỉm cười hỏi.

Lâm Cầm hoàn hồn, nói: “...Địch Địch không ăn được đâu ạ.”

“Hai chúng ta ăn, để con bé nhìn.”

Con người đôi khi lại bị một loại xung động tiêu cực thu hút một cách khó hiểu, giống như đứng trên sân thượng nhìn xuống, trong đầu sẽ có một giọng nói xúi giục nhảy xuống.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)