Có Lẽ Mùa Xuân Biết

Chương 3: “... cậu út”

Chương Trước Chương Tiếp

Lâm Cầm vừa thanh toán vừa liên tục liếc nhìn cổng tiểu khu, sợ mình bỏ lỡ mất. Cô quét mã QR để thanh toán, nhét lon nước vào túi áo khoác rộng rãi, rồi vội vã chạy về phía đối diện.

Cô cầm ô, vô thức đi tới đi lui, trong lòng lo lắng.

Cô vô thức liên tục bật màn hình điện thoại, thời gian đã trôi qua gần mười phút, nếu đợi thêm e rằng về nhà dì sẽ hỏi dồn, đành phải bỏ cuộc.

Khi đi đến cổng, cô ngoái lại nhìn lần cuối một cách không cam lòng.

Một chiếc xe đỗ bên lề đường, cửa xe vừa mở ra, đêm mưa tối tăm, bóng người nọ bước xuống mờ mịt hơn cả tấm ảnh cũ từ hai mươi năm trước, nhưng Lâm Cầm lập tức cảm thấy tim mình như treo lơ lửng, nhịp thở đột nhiên mất đi sự ổn định.

Người đó đóng cửa xe nhẹ nhàng, kéo lại chiếc áo khoác gió màu đen, đeo một chiếc ba lô đen chéo người, rồi bước về phía cổng tiểu khu dưới cơn mưa.

Cô nhớ thói quen của anh, trừ khi mưa rất to, anh thường không thích dùng ô.

Lâm Cầm nép dưới bóng ô, ngắm nhìn anh. Đã gần một năm không gặp, ngoại hình của anh không thay đổi nhiều, có lẽ do anh vốn thông minh, việc du học ở Đức cũng không quá vất vả hay ảnh hưởng, vẫn nguyên vẹn đôi mắt thanh tú ấy, anh khiến cô liên tưởng đến cụm từ “phong yên câu tịnh“.

Mạnh Kính Niên đột nhiên dừng bước, dường như có cảm giác gì đó, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đột ngột nhìn về phía cô.

Lâm Cầm giật mình, nhận ra bản thân đã bị phát hiện, gặp anh xong chỉ biết đờ đẫn, quên cả việc chuẩn bị câu chào hỏi đầu tiên, thành ra cô cứ đứng trân trân tại chỗ.

Mạnh Kính Niên mỉm cười:

“Nhất Nhất?”

Lâm Cầm lúng túng, ngập ngừng một chút, mới miễn cưỡng mở miệng:

“... Cậu út.”

Lâm Cầm mồ côi cha mẹ từ năm tám tuổi, sau đó sống cùng chú thím.

Mạnh Kính Niên là em trai ruột của thím Mạnh Anh Niên, là cậu ruột của em họ Mạnh Lạc Địch, vì vậy, cô cũng chỉ có thể thuận theo cách gọi của Mạnh Lạc Địch mà gọi anh là “cậu út“.

Mạnh Kính Niên bước nhanh hơn một chút, vừa đi về phía cô vừa hỏi với nụ cười:

“Không phải là ra đón tôi đấy chứ?”

“Cháu ra ngoài mua đồ. Thấy trên xe có người giống cậu nên đợi một chút.”

Lâm Cầm cúi mắt xuống, khoảng cách quá gần, cô không dám nhìn anh nữa.

Cô lấy thẻ tiểu khu ra khỏi túi, quay người quẹt thẻ, cửa tự động mở ra, cô cầm ô bước vào trước, giơ tay chặn cảm biến hồng ngoại để giữ cửa, đồng thời nghiêng ô sang một bên, đợi Mạnh Kính Niên bước vào.

Mạnh Kính Niên tùy ý nói tiếng cảm ơn, bước qua cổng đi đến bên cạnh cô.

*Chú thích:

(1) Phong yên câu tịnh: Gió và khói (hoặc sương mù) đều tan biến, để lại một không gian yên tĩnh, trong lành. Miêu tả một khung cảnh hoặc trạng thái tâm hồn thanh thản, không vướng bận, không còn lo âu, hỗn loạn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)