Có Lẽ Mùa Xuân Biết

Chương 29: Anh có tiềm chất của một trai đểu chính hiệu

Chương Trước Chương Tiếp

Vượt qua được vòng đầu tiên, nhóm bốn người cũng coi như đã tích lũy được chút tình đồng chí, chủ đề nói chuyện ăn uống, cuối cùng cũng không còn bó hẹp trong cuộc thi nữa.

Từ Thi Nhụy và Lâm Cầm ngồi cùng một bên, cắn một miếng thịt bò nóng hổi, vừa ăn vừa nói: “Lâm Cầm, tôi phải thú nhận với cậu một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Tôi đã theo dõi tài khoản Tiểu Hồng Thư của cậu.” Từ Thi Nhụy quay đầu quan sát biểu cảm của cô: “... Tôi không cố ý tìm kiếm, mà là một hôm đang lướt, data đã đẩy cậu lên trang chủ của tôi. Tôi thấy rất đẹp, liền bấm like, nhìn kỹ mới phát hiện ra là cậu...”

Lâm Cầm có chút lúng túng vì bị lộ danh tính, hút một ngụm nước dâu tằm nói: “Tài khoản của cậu là gì? Tôi theo dõi lại.”

“Không cần đâu, tài khoản của tôi không có đăng gì, toàn dùng để lướt xem trai xinh gái đẹp thôi.” Từ Thi Nhụy nhìn cô: “Cậu vẫn làm người mẫu à?”

“Không hẳn. Làm thêm, kiếm tiền tiêu vặt thôi.”

Từ Thi Nhụy nói: “Cậu thật lợi hại.”

“Không có... chỉ là tình cờ có cơ hội thì làm thôi.”

Từ Thi Nhụy cười nói: “Lúc cậu mới vào nhóm chúng tôi, thực ra tôi không dám nói chuyện với cậu. Bây giờ mới biết cậu không lạnh lùng như vậy, chỉ là hơi chậm nhiệt... Mặc dù bây giờ hình như cũng chưa hoàn toàn nhiệt lên.”

Lâm Cầm cười một tiếng.

“Hôm nay cảm ơn cậu.”

Lâm Cầm phản ứng một chút, nhận ra cô ấy chắc đang nói đến chuyện trước khi thi đã kéo cô sang phòng bên cạnh diễn tập, lắc đầu nói: “Không sao.”

Trò chuyện một lúc, sườn đã chiên xong, vẫn là Diêm Minh Hiên gắp cho mọi người, vừa gắp vừa dặn “cẩn thận nóng“.

Lâm Cầm gắp một miếng sườn, chấm vào sốt mơ chua, nghe Bành Phi hỏi: “Các cậu định đi làm luôn, hay học lên thạc sĩ?”

Ba người kia đều là sinh viên năm ba, chỉ có Lâm Cầm là năm hai.

Từ Thi Nhụy: “Tôi định đi du học.”

Diêm Minh Hiên: “Nếu lần này được giải, tôi có thể được xét tuyển thẳng lên thạc sĩ. Nếu không được có lẽ sẽ đi tìm việc luôn. Bành Phi cậu thì sao?”

Bành Phi nói: “Tôi cũng đi du học.”

Lâm Cầm nói: “... Chắc là học lên thạc sĩ.”

Diêm Minh Hiên nhìn cô: “Thành tích của cậu tốt như vậy, cứ giữ vững, thử xin miễn thi vào trường khác xem, Thanh Hoa Bắc Đại gì đó. Hè năm ba có trại hè, có thể chú ý trước.”

Lâm Cầm lắc đầu: “Ở trường này thôi.”

“Sao thế, có tình cảm với trường cũ à?” Diêm Minh Hiên cười nói.

Lâm Cầm lắc đầu, cắn một miếng sườn, rất bình tĩnh nói: “Người tôi thích ở trong trường.”

Mọi người đều lộ vẻ ngạc nhiên, cảm thấy rất khó tưởng tượng, trông cô thực sự không giống người có ham muốn trần tục, Từ Thi Nhụy còn đang đoán xem giới tính của người cô thích là gì.

Nhưng nhìn dáng vẻ của cô, sẽ không nói chi tiết, mọi người cũng không hỏi thêm.

Một bữa thịt nướng, khiến cả người ám đầy mùi khói.

Không thực sự để Diêm Minh Hiên mời, mọi người đều lần lượt chuyển khoản phần tiền của mình cho cậu ấy.

Tất cả đều phải trở về trường, ngoại trừ Lâm Cầm, sáng mai cô có một buổi chụp ảnh, tối nay định về căn nhà bố mẹ để lại ở khu phố cổ, vì vậy sau khi chào tạm biệt ba người, cô đi thẳng đến ga tàu điện ngầm.

Cô ngồi xuống vị trí gần cửa trong toa tàu, nhét tai nghe Bluetooth vào tai, đầu tựa vào tay vịn bên cạnh.

Trong tai nghe đang phát một đoạn truyện thiếu nhi tiếng Đức:

Der kleine Drache Kokosnuss saβ vor seiner Hohle und starrte in den Himmel. “Ich will ein groβes Abenteuer erleben!” (Chú rồng nhỏ Kokosnuss ngồi trước hang của mình, ngước nhìn bầu trời. “Tôi muốn trải nghiệm một cuộc phiêu lưu vĩ đại!”)

-

Lâm Cầm cứ ngỡ, lần gặp lại Mạnh Kính Niên ít nhất cũng phải đến dịp lễ 1/5 —- loại ngày lễ như này, thường sẽ tụ tập liên hoan.

Không ngờ trước lễ chú đã gọi điện đến, hỏi thứ bảy cô có thể về nhà một chuyến không.

Mạnh Lạc Địch viêm dạ dày ruột cấp tính, vẫn chưa khỏi hẳn, thứ bảy Lâm Chính Quân có toạ đàm, Mạnh Anh Niên phải đến một thành phố khác để gặp một khách hàng, cả hai đều không có ở Nam Thành, để một đứa trẻ ở nhà một mình không yên tâm.

Lâm Cầm vốn đã hẹn với một người bạn nhiếp ảnh đi dạo phố vào thứ bảy, không quá quan trọng, nên đã hủy hẹn, đồng ý lời nhờ vả của chú, chiều thứ sáu vừa tan học đã đi tàu điện ngầm về nhà.

Mạnh Lạc Địch đã không còn nôn mửa tiêu chảy thường xuyên nữa, chỉ là tinh thần không tốt, uể oải nằm trên sofa xem TV.

Lâm Cầm tìm nhiệt kế đo cho cô bé, nhiệt độ bình thường.

“Tối muốn ăn gì?” Lâm Cầm hỏi.

“Kem.”

“Em thề không khai chị ra, và chuẩn bị tinh thần tiêu chảy thêm hai ngày nữa, thì chị sẽ mua cho em.”

Mạnh Lạc Địch cười cười: “Em đùa thôi mà, chị thật không có óc hài hước.”

“Nghiêm túc một chút, bây giờ chị là người giám hộ của em đấy.”

Mạnh Lạc Địch ngồi dậy, người dựa vào Lâm Cầm, ôm lấy cánh tay cô, tựa đầu vào vai cô, làm nũng nói: “Có thể thương lượng một chuyện không người giám hộ?”

“Em nói trước đi.”

“Cậu ấy... muốn đến nhà thăm em một chút.”

“Ai?”

“Chị biết rồi còn hỏi.”

“Tình yêu” trẻ con chơi đồ hàng, cũng khá lâu dài. Lâm Cầm đã từng gặp cậu bé đó, nghe nói là top r của khối, sạch sẽ xinh đẹp, tính cách hiền lành dịu dàng, giống như một chiếc bánh kem bơ trắng ít đường.

Cô nhớ lại diện mạo cậu bé đó, đột nhiên nhận ra, gu thẩm mỹ của cô và Mạnh Lạc Địch sao lại giống nhau đến thế.

“Cậu ta qua đây, bố mẹ cậu ta không quản à?”

“Đã thi được top 3 khối rồi, còn không có chút tự do sao?”

“Tùy em.”

“Giữ bí mật nhé!” Mạnh Lạc Địch ngay lập tức buông Lâm Cầm ra, lấy điện thoại từ dưới gối ra, mở WeChat, gửi một tin nhắn thoại cho bên kia: “Lên đi.”

Lâm Cầm: “...”

Năm phút sau, có tiếng gõ cửa. Lâm Cầm không ngạc nhiên tại sao không có ai bấm chuông cửa, cửa lớn dưới lầu thỉnh thoảng có người ra vào, có lẽ cậu bé đó đã đi cùng người khác vào.

Lâm Cầm bảo Mạnh Lạc Địch ngồi yên, đi ra mở cửa.

Tầm mắt của cô hướng xuống, vì dự đoán sẽ thấy một cậu bé mười mấy tuổi.

Nhưng hiện ra trong tầm mắt lại là một chiếc áo phông trơn màu xám nhạt, sạch sẽ, giống như sương mù lượn lờ trong thung lũng.

Từ trong ống tay áo ngắn buông xuống cánh tay với đường cong mượt mà, có chút cơ bắp, da trắng, tay cầm một chiếc túi mua sắm màu trắng.

Lâm Cầm ngây người một lúc, mới lên tiếng: “... Cậu út.”

Mạnh Kính Niên mỉm cười nói: “Mạch Lạc Địch đỡ hơn chưa?”

“Rồi ạ.” Lâm Cầm nghiêng người, để Mạnh Kính Niên vào, ánh mắt lướt qua mặt anh, chạm đến sống mũi cao thẳng của anh, chưa kịp đối diện đã thu lại: “... Thím bảo cậu qua à?”

“Chị ấy vẫn lo hai đứa trẻ các cháu ăn uống lung tung.” Mạnh Kính Niên nhấc chiếc túi mua sắm trong tay lên một chút: “Tôi đến nấu cơm.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)