Có Lẽ Mùa Xuân Biết

Chương 24: Trời mãi không thể quang đãng

Chương Trước Chương Tiếp

Ra khỏi khu chung cư không xa là một con phố ẩm thực, các nhà hàng và quán ăn san sát nhau, hoạt động từ chiều tối cho đến một giờ đêm.

Trên phố có một quán mỳ bò mà Lâm Cầm và bạn cùng phòng thường ăn. Thời tiết dễ chịu, ông chủ kê bốn chiếc bàn gỗ nhỏ ở ngoài trời, góc bàn có dán mã QR, chỉ cần quét mã là có thể gọi món.

Mạnh Kính Niên kéo một chiếc ghế qua để đặt ba lô, rút điện thoại ra quét mã rồi đưa cho Lâm Cầm đang ngồi đối diện: “Muốn ăn gì thì tự gọi đi.”

Điện thoại không dùng ốp lưng, thân máy màu xám đậm, cầm trên tay mỏng manh, không có cảm giác an toàn, chỉ sợ lỡ tay làm rơi. Dù là mẫu máy của hai năm trước nhưng không có nhiều vết xước, có lẽ liên quan đến việc anh không thường xuyên sử dụng điện thoại.

Lâm Cầm theo lệ thường gọi một phần mỳ bò, thêm rau, rồi hỏi: “Cậu có ăn chút gì không?”

“Ăn không nổi.” Mạnh Kính Niên nhận lại điện thoại, hoàn tất gọi món.

Lâm Cầm nhìn quanh một lượt: “Cậu đợi cháu một lát, cháu qua kia mua cốc trà sữa — Cậu uống không? Cháu mời.”

Mạnh Kính Niên cười nói: “Uống muộn thế này, e là nửa đêm tôi không ngủ được.”

“Cũng có loại không phải trà.”

“Không cần đâu. Cháu uống một mình đi.”

Lâm Cầm gật đầu, cầm điện thoại đi đến một quán trà sữa cách đó không xa.

Trên bàn có nước chanh, Mạnh Kính Niên lấy một chiếc cốc giấy dùng một lần rót nửa cốc, uống một ngụm rồi nhìn ngó xung quanh. Gần hai năm không trở lại, các cửa hàng đã thay đổi không biết bao nhiêu lần, quán trà sữa mà Lâm Cầm đang mua, anh nhớ trước đây là tiệm bán điểm tâm kiểu Hồng Kông.

Quán trà sữa đó là một chuỗi thương hiệu, được trang trí thống nhất, phía trên quầy là bảng hiệu đèn hộp, ánh sáng trắng nhạt dịu dàng chiếu lên gương mặt đang ngẩng đầu xem thực đơn của Lâm Cầm, khiến làn da vốn trắng bệch ấy mơ hồ phát sáng.

Ở khu vực chờ lấy đồ bên cạnh có một chàng trai đang nhìn cô không chớp mắt.

Cô hiển nhiên không hề phát hiện, bỗng dưng quay sang, cũng nhìn chằm chằm vào chàng trai đó. Chỉ hai giây sau, cậu ta đã xấu hổ quay mặt đi.

Mạnh Kính Niên khẽ nhếch mép cười.

Đợi một lúc, Lâm Cầm quay lại. Trên tay cô không phải trà sữa, mà là một thứ gì đó như đá bào dâu tây, cô dùng ngón tay cái bịt miệng ống hút, khéo léo cắm vào cốc, vừa ngồi xuống vừa hút một hơi.

“Ăn đồ lạnh muộn thế này, cẩn thận đau dạ dày.”

“Không sao đâu ạ.”

Mạnh Kính Niên không nói gì thêm.

Một điểm mà Lâm Cầm rất thích ở anh là anh gần như không bao giờ can thiệp vào bất cứ việc gì cô và Mạnh Lạc Địch làm, chỉ cần không phải việc phạm pháp hay liên quan đến an toàn bản thân.

Ngay cả khi cô nói muốn chạy marathon giữa đêm, anh cũng chỉ nói rằng nửa đêm không an toàn, nhưng nếu cô khăng khăng, anh sẽ đạp xe đạp, thong thả đi theo sau làm vệ sĩ cho cô.

— Cô chưa từng thử, nhưng đoán là anh sẽ làm như vậy.

Mỳ bò cũng được bê lên.

Lâm Cầm lấy đũa ăn vài miếng, cảm thấy nóng, liền cởi áo khoác ngoài vắt lên chiếc ba lô bên cạnh.

Cô liếc nhìn sang phía đối diện, Mạnh Kính Niên đang chống một tay lên bàn, thỉnh thoảng lại cầm chiếc cốc giấy lên uống một ngụm.

Lâm Cầm chắc chắn rằng, cảm xúc của anh không có một chút gì là mất kiên nhẫn, lúc này cô mới yên tâm. Bắt người khác ngồi chờ mình mà không ăn uống gì cả, có hơi thất lễ. Chỉ có Mạnh Kính Niên mới không so đo, dù cho bình thường anh bận rộn đến thế, quý thời gian như vàng.

“Lần trước, có một câu hỏi cậu vẫn chưa trả lời cháu.”

“Ừm?”

“Cháu hỏi cậu, Hamburg có vui không.”

Mạnh Kính Niên nghĩ một lúc, không nhớ rõ cô đã hỏi khi nào: “Tôi cũng không đi chơi nhiều. Ở đó có một triển lãm mô hình đường sắt lớn nhất thế giới, tôi và Giang Trừng đã đến đó một lần, cũng khá thú vị.”

Đôi đũa của Lâm Cầm khựng lại.

Cô cắn phải một hạt đậu Hà Lan chưa nở hết, khiến cô hơi sượng.

Cô cúi xuống, chuyên tâm ăn mỳ, không nói gì nữa.

Đây đáng lẽ là một chủ đề có thể trò chuyện hồi lâu, không đến mức cô không nói thêm được gì. Mạnh Kính Niên cũng cảm thấy sự im lặng đột ngột của cô có chút kỳ lạ, bèn nghĩ lại câu trả lời vừa rồi của mình, xem có chỗ nào không ổn hay không.

Anh tạm dừng một chút, khẽ nheo mắt, nhìn Lâm Cầm.

Cô đang cúi đầu, từ góc nhìn của anh, vừa vặn thấy được hàng mi cong như lông quạ, trán và chóp mũi hơi rịn mồ hôi vì hơi nóng từ thức ăn, khuôn mặt tái nhợt cũng vì thế mà có chút ửng hồng, mái tóc bông xù được ánh đèn phủ lên một vầng sáng vàng nhạt.

Anh lặng lẽ thu lại ánh mắt, cầm cốc giấy lên, uống một ngụm nước chanh, rồi nhìn sang hướng khác.

Đang định bắt đầu một chủ đề khác, ví như hỏi thăm tình hình chuẩn bị cho dự án thi đấu của cô, thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nam: “Lâm Cầm!”

Lâm Cầm ngẩng đầu, Mạnh Kính Niên cũng quay lại nhìn.

Một người đàn ông trẻ tuổi đang vẫy tay đi về phía này, diện mạo tuấn tú, thân hình cao ráo, mặc áo khoác da màu đen, quần dài đen bó và giày bốt da, một bộ trang phục rất hợp để đi mô tô.

Người này toát ra vẻ rất phóng khoáng, đi tới thấy bên cạnh bàn còn một chiếc ghế trống liền ngồi xuống luôn, ánh mắt anh ta thoáng lướt qua mặt Mạnh Kính Niên nhưng không chào hỏi, mà nhìn thẳng về phía Lâm Cầm, khẽ hất cằm, cười nói: “Dạo này bận gì thế? Sao hẹn em mấy lần đều không ra?”

“Đi học.”

“Đứng nhất khối rồi mà còn đi học à?” Anh ta nói với giọng đùa cợt, như thể đang cố chọc cho Lâm Cầm cười: “Có học nữa thì phía trước cũng chẳng có ai cho em vượt qua đâu.”

Lâm Cầm chỉ bình thản hỏi: “Tìm tôi có việc gì không?”

“Nói chuyện xa cách thế. Không có việc gì thì không được tìm em à?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)