“Cậu út, cậu đi làm quan, leo lên làm lãnh đạo Bộ Công Thương, rồi cưỡng chế thi hành.”
Mạnh Kính Niên bật cười. Cô luôn nói giớn bất ngờ, lời nói khiến người ta giật mình.
Lâm Cầm liếc nhìn Mạnh Kính Niên một cái, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Trước khi đến nhà họ Giang, anh hẳn đã thay quần áo, không còn là chiếc sơ mi cứng nhắc buổi sáng, bộ đồ hiện tại thoải mái hơn, chất vải mềm mại, tông màu xám khói, khiến cả người anh trông như một vị trích tiên với xương cốt làm từ bạch ngọc. Tiếng cười vừa rồi mang chút âm mũi, lười biếng, khiến cô đột nhiên luống cuống.
“… Cậu út, hình như cậu không thích lái xe?” Lâm Cầm ra vẻ tự nhiên, đổi chủ đề.
“Tối nay phải uống rượu, lái xe không tiện. Nhưng đúng là không thích lắm, lái xe cần quá nhiều tập trung. Tôi thích đi tàu điện ngầm hơn.”
“Cháu cũng thích.” Lâm Cầm lập tức nói: “Trên tàu điện ngầm có thể làm nhiều việc.”
“Như tẩy trang?” Mạnh Kính Niên cười hỏi.
“Vâng.”
“Bây giờ muốn tẩy trang không?” Mạnh Kính Niên chỉ vào chiếc ba lô của cô.
“Kính áp tròng còn chưa tháo, tẩy trang không tiện.”
Chẳng trách mắt cô hôm nay trông hơi khác, đồng tử đen nhánh ánh lên chút sắc đỏ, khi bị cô nhìn chằm chằm, sẽ khiến người ta cảm thấy như không thể che giấu được điều gì.
“Cậu thường làm gì trên tàu điện ngầm?” Lâm Cầm hỏi.
“Mấy năm nay chủ yếu là luyện nghe tiếng Đức.”
“… Xem ra đúng là rất khó.”
Mạnh Kính Niên cười: “Đúng vậy.”
Đi thêm hai trạm nữa, hai người chuyển tuyến trong nhà ga, lên chuyến tàu đi thẳng đến trường học.
Quá nửa chặng đường, Lâm Cầm liên tục chớp mắt, ngáp ngắn ngáp dài.
Mạnh Kính Niên nhìn lên mặt cô: “Buồn ngủ à?”
Lâm Cầm lắc đầu: “Đeo kính áp tròng lâu không thoải mái, dễ bị thiếu oxy nên hay ngáp.”
“Lúc nãy chuyển tuyến sao cháu không vào nhà vệ sinh tháo ra?”
“Không chắc nhà vệ sinh có nước rửa tay không, nếu không rửa sạch mà cứ thế tháo ra thì dễ bị viêm kết mạc.”
Mạnh Kính Niên chợt nghĩ ra gì đó: “Cháu quay xong là đến đây luôn à?”
“Vâng.”
“Ăn tối chưa?”
“… Chưa ạ.”
Mạnh Kính Niên ngẩng đầu nhìn qua bản đồ lộ tuyến đối diện, còn khoảng 7-8 trạm nữa.
Chừng 20 phút sau, đến trạm trước trường học.
Mạnh Kính Niên xách ba lô của cô lên, nói: “Đi thôi, xuống tàu.”
Lâm Cầm nói: “Cháu còn chưa tới…”
“Dẫn cháu đi ăn.”
Lâm Cầm sững người, lập tức đứng dậy theo anh.
Qua cổng soát vé, ra khỏi ga tàu điện ngầm, vừa đi ra ngoài, Mạnh Kính Niên vừa nói: “Nếu cháu chưa đói lắm, thì đến chỗ tôi tẩy trang trước đã.”
“… Vâng.”
Gió đêm giữa tháng Ba còn hơi se lạnh, cứ thế bất ngờ thổi qua trái tim cô.
Trạm này rất gần khu chung cư Mạnh Kính Niên thuê, đi bộ khoảng 5 phút.
Chiếc ba lô đen của Lâm Cầm được Mạnh Kính Niên nhẹ nhàng xách suốt dọc đường.
Vào nhà, Lâm Cầm nhìn phòng khách rõ ràng gọn gàng hơn lần trước, dừng bước ở huyền quan* — lần trước đến, Mạnh Kính Niên chưa dọn dẹp kỹ, cô đã đi giày thẳng vào nhà.
“Không sao, cứ vào đi.” Mạnh Kính Niên quay lại nói.
Lâm Cầm lắc đầu, cúi xuống tháo đôi bốt trên chân: “Cháu đi chân trần vậy.”
“Tháo không phiền à?”
Đôi bốt da buộc dây cao cổ, lỗ xỏ dây nhiều không đếm xuể, rõ ràng đi và tháo là cả một công trình.
“Không phiền.” Lâm Cầm chỉ cho anh xem, đôi bốt này có khóa kéo bên hông, những dây giày kia chỉ là trang trí thôi.
“… Được rồi.” Mạnh Kính Niên cười khẽ.
Anh quay người, nhìn lại tủ giày, quả thực không có đôi dép nào dư, để cô gái nhỏ mang đôi dép anh đã dùng thì cũng không ổn.
Đang định hỏi cô có muốn lấy đôi dép trong phòng tắm dùng tạm không, anh chợt nhớ trong ngăn kéo có đôi dép bông dùng một lần mua để đi máy bay.
Lấy ra, mở gói, cúi xuống đặt cạnh chân cô: “Có thể hơi to, cháu ráng mang tạm, lần sau tôi mua vài đôi mới.”
Từ “lần sau” còn mê hoặc hơn bất kỳ lời hứa chắc chắn nào, vì nó mang đầy chờ mong.
Lâm Cầm xỏ đôi dép, đi vào phòng tắm.
Kéo rèm lá ra, cửa sổ hé nửa, gió đêm hơi ẩm tràn vào.
Phòng tắm cực kỳ sạch sẽ, không một vết bẩn hay sợi tóc nào, dù đã được gió gột rửa hồi lâu, vẫn lưu lại một mùi hương gỗ nhè nhẹ.
Lâm Cầm đứng trước gương, vô cùng luống cuống, phòng tắm quả thực còn có “cảm giác riêng tư” hơn cả phòng ngủ, cô cứ thế xông vào, mang theo tâm sự tuyệt đối không thể nói ra.
Sữa rửa mặt, bàn chải điện, nước súc miệng, dao cạo râu… khăn mặt đều là màu xám đậm.
Cô dừng lại một lát, rồi mới đưa tay nhấn chai nước rửa tay ở góc bồn rửa.
Rửa sạch tay, vạch mí mắt, tháo kính áp tròng, đạp pedal thùng rác — túi rác mới thay, bên trong không có gì — ném vào.
Nước tẩy trang mắt môi thấm ướt bông tẩy trang, đè lên mắt để làm mềm keo dán mi giả.
“Lâm Cầm, nước rửa tay ở trên bồn. Thiếu gì thì nói nhé.” Giọng nói bình thản của Mạnh Kính Niên truyền đến từ phòng khách.
“Không thiếu gì ạ, cháu mang đủ rồi.” Lâm Cầm đáp.
Tẩy sạch lớp trang điểm, Lâm Cầm nhìn vào gương, ánh mắt dừng trên chai sữa rửa mặt màu đen của Mạnh Kính Niên.
Mạnh Kính Niên cầm chai nước, vặn nắp uống một nửa, đặt lên bàn trà.
Anh cầm một cuốn tạp chí khí tượng học trên bàn trà, tuỳ ý lật qua vài tiêu đề và tóm tắt, đợi khoảng vài phút, bóng người lướt qua góc phòng, Lâm Cầm xách túi đồ rửa mặt, đi ra.
Vẫn là chiếc váy dài cá tính, nhưng lớp trang điểm đã tẩy sạch, dưới chiếc váy đậm màu, gương mặt cô nhợt nhạt như phai màu. Tóc cũng tháo ra, xõa tung sau vai.
“Xong rồi à?” Mạnh Kính Niên hỏi.
“Vâng.”
Mạnh Kính Niên gấp tạp chí, đặt lại bàn trà.
Lâm Cầm đi tới, lôi từ ba lô ra một chiếc áo khoác xám, nhét túi rửa mặt vào, nói: “Đi thôi.”
Cả hai đến huyền quan đổi giày, Mạnh Kính Niên một tay xách ba lô, một tay mở cửa giữ lại, chờ cô ra trước.
Lâm Cầm kéo khóa đôi bốt, đứng thẳng người, bước qua anh ra ngoài.
Trong khoảnh khắc cực kỳ gần gũi ấy, Mạnh Kính Niên ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, mang theo hơi nước, rất đỗi nhẹ nhàng.
… Là mùi sữa rửa mặt của anh.
Chú thích:
(1) Huyền quan: Khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách. Hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính. Huyền quan như một bức bình phong hay bước đệm cho phòng khách.