“Không biết lớn nhỏ.” Mạnh Kính Niên cười khẽ một tiếng, dời mắt nhìn bảng thông báo tàu vào ga, cũng không phủ nhận việc cô vạch trần mình, nhưng dường như cũng không muốn tiếp tục bị soi mói như vậy.
Trong ký ức của Lâm Cầm, tính cách ban đầu của Mạnh Kính Niên không phải thế này.
Chú thím cô vốn là bạn học đại học cách nhau ba khóa, khi thím cô 19 tuổi thì hai người bắt đầu hẹn hò, sau đó tốt nghiệp đại học thì đăng ký kết hôn. Khi đó, cha mẹ họ Mạnh cũng không hoàn toàn đồng ý, nhưng thấy chú cô nhân phẩm đoan chính lại rất có tiền đồ, cuối cùng cũng không phản đối thêm.
Năm thứ hai hai người yêu nhau, chú dắt thím cùng với anh trai chị dâu — cũng chính là bố mẹ của Lâm Cầm — đi gặp mặt, Mạnh Kính Niên cũng đi theo. Khi đó cô mới bốn tuổi.
Nhỏ như vậy, ký ức mơ hồ, đoạn chuyện này sớm đã phai nhạt, chỉ nghe chú thím nhắc lại khi ôn chuyện cũ.
Ấn tượng đầu tiên của cô về Mạnh Kính Niên là sau sáu tuổi —— bố mẹ cô tụ họp ăn cơm cùng chú thím, bên phía thím dắt theo một “anh trai” rất đẹp, mặc đồng phục màu trắng xanh, da trắng như tuyết đầu cành.
Bố cô liền sửa lời cô, không gọi “anh”, mà phải gọi “chú“.
Cô cứ lẫn lộn gọi chú một thời gian, đến năm mười tuổi, Mạnh Lạc Địch ra đời, thím lại đề nghị nên gọi là cậu.
Cô cũng chẳng hiểu “chú” và “cậu” khác nhau thế nào, người lớn bảo gọi gì thì gọi vậy.
Sau khi được chú thím nhận nuôi, cô và Mạnh Kính Niên càng tiếp xúc nhiều hơn.
Trẻ con vốn thích chơi với những đứa lớn hơn mình, như một bản năng ngưỡng mộ kẻ mạnh vậy. Từ lần nửa đêm lén ăn vụng bánh mì bị Mạnh Kính Niên phát hiện, nhưng anh không mách lẻo mà còn giúp cô che giấu, trong lòng cô đã nảy sinh cảm giác thân thiết với anh.
Bất kể anh chơi gì, cô cũng đều lò dò tới xem, mà anh cũng không đuổi, thứ anh đang xem, cái máy chơi game cầm tay cổ điển chơi “Truyền thuyết bóng tối”, hay chiếc rubik 16 tầng đang ghép dở, đều sẵn lòng đưa cô nghịch.
Ăn cơm, cô chú khen ngợi cô lần này thi cuối kỳ rất tốt, anh đi chơi bóng với bạn về còn tiện tay mua kem ốc quế về thưởng cho cô.
Giai đoạn đó, Mạnh Kính Niên vẫn còn giữ vài phần cảm xúc của tuổi thiếu niên, thua bóng thì buồn bực, thắng trận thì tự mãn hào hứng, không vui thì chui vào sofa xem phim kinh dị nguyên buổi chiều, không thèm để ý tới ai.
Có vẻ như, từ khi lên đại học, anh bắt đầu dần dần thu liễm cảm xúc, trở thành người ôn hòa tự chủ nhưng lại lạnh nhạt như bây giờ.
Dường như từ lúc trưởng thành, cô chưa từng thấy anh nổi giận lần nào.
Không một lần nào cả.
Lâm Cầm không nói thêm, người hơi nghiêng về phía trước, tay chống lên ghế bên cạnh.
Suy cho cùng, giữa họ cũng không thể vô tư mà nói hết mọi chuyện.
Trong ga tàu điện ngầm yên tĩnh đến kỳ lạ, những hành khách đứng ở khu vực đợi tàu đều cắm cúi chơi điện thoại, thang cuốn cũng đã lâu không còn ai đi xuống.
Cô chợt nhớ tới trong một bộ phim tận thế từng xem, có một cảnh gần như giống hệt thế này.
Thà rằng đây chính là tận thế còn hơn.
Trong đường hầm, bỗng vang lên tiếng gió rít nặng nề, tựa như tiếng ù tai.
“Tàu đến rồi.” Lâm Cầm nói.
Mạnh Kính Niên đứng dậy trước cô, đi vòng qua, tiện tay xách luôn balo của cô. Cô nói “không cần,“ định giành lại, nhưng anh đã xoay người đi về phía khu vực lên tàu.
“Bên trong đựng gì mà nặng thế?” Anh cười hỏi.
“Áo khoác, giày, còn có đồ trang điểm và tẩy trang.”
Tàu điện ngầm vào ga, cửa bật mở, toa tàu khá vắng vẻ, Lâm Cầm ngồi xuống ghế sát cửa, Mạnh Kính Niên ngồi cạnh cô.
Tàu chạy được một lúc, Lâm Cầm phát hiện ở bên kia toa, có một gã đàn ông ôm tay, cầm điện thoại, giả vờ nhìn quanh.
Dáng vẻ chụp lén mà tưởng như không ai phát hiện.
Lâm Cầm nhíu mày, trừng mắt nhìn gã. Gã đàn ông kia tất nhiên cũng thấy, nhưng lại cố tình nhìn sang nơi khác, giả vờ như không liên quan.
Lâm Cầm nhịn không nổi nữa, định đứng dậy, thì Mạnh Kính Niên duỗi tay, nhẹ nhàng ấn lên mu bàn tay cô, sau đó đứng lên đi thẳng tới trước mặt gã kia.
“Xóa video quay lén đi.” Giọng anh trầm thấp, lạnh lùng.
“Ai quay lén chứ...”
Gã đàn ông còn đang cãi, thì Mạnh Kính Niên không nói nhiều, bấm luôn số “110”, cho gã nhìn, rồi chuẩn bị nhấn nút gọi.
“…Tôi xóa! Tôi xóa ngay đây!” Gã đàn ông hoảng hốt.
Mạnh Kính Niên cúi xuống, nhìn gã chằm chằm, thấy gã vội vã mở album ảnh, xóa đoạn video mới quay. Nhìn lướt qua, những nội dung khác trong album có vẻ bình thường, chắc không phải kẻ chuyên nghiệp.
“Thùng rác.” Mạnh Kính Niên nhắc nhở.
Gã bèn mở thùng rác trong album, chọn toàn bộ xóa vĩnh viễn, đưa giao diện đã làm sạch cho Mạnh Kính Niên xem.
Mạnh Kính Niên lúc này mới quay về, ngồi xuống cạnh Lâm Cầm.
Gã đàn ông lập tức quay lưng về phía hai người, đợi đến ga kế liền vội vàng chạy xuống.
Trong cả toa tàu, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lâm Cầm nói: “Cảm ơn.”
Mạnh Kính Niên lắc đầu.
“Thật ra cũng quen rồi, chuyện thường gặp thôi. Có lúc tôi còn cố gắng xử lý, nhưng nhiều khi mệt quá lại lười quản.”
Đeo kính áp tròng màu lâu khiến mắt khó chịu, lại không thể đưa tay dụi, Lâm Cầm chỉ có thể cố gắng chớp mắt liên tục.
“Có lần cũng đi tàu điện ngầm, mới tham gia một buổi triển lãm cosplay thương mại, cháu cosplay một nhân vật game rất nổi, không biết ai quay lén mười giây rồi đăng lên mạng, thế là nổi lên, suốt thời gian đó ngày nào cũng có người tìm tới chỗ cháu, hoặc xin kết bạn WeChat, phiền muốn chết.”
Mạnh Kính Niên nhìn cô, cũng không biết nên an ủi thế nào, bị ép phải thích ứng với tình cảnh bị xâm phạm như vậy, thực sự rất bất công.
“Cho nên cháu nghĩ, sau này phải phát triển một chương trình AI vận hành trang quản trị, hễ phát hiện ai quay lén thì lập tức chạy quá tải, trực tiếp thiêu cháy mainboard (bo mạch chủ) với bộ nhớ luôn.”
“Khó ở chỗ, làm sao để cài chương trình đó vào từng cái điện thoại đây?”