Dọc đường đi, thưa thớt vài cây hoa anh đào, hoa đã rụng quá nửa.
Điện thoại trong túi rung lên.
Bố anh, Mạnh Chấn Khang, gọi tới: “Kính Niên, ăn tối với thầy xong chưa?”
“Xong rồi ạ.”
“Trà mẹ con bảo mang theo, không quên chứ?”
“Không ạ. Sư mẫu rất thích, còn hẹn lần sau rủ mẹ đi leo núi.”
“Bố cũng nghe thầy con nói rồi, lần bảo vệ đề cương này rất tốt.”
“…Vâng.”
“Giỏi lắm, không uổng công thầy con dạy dỗ.” Giọng Mạnh Chấn Khang mang theo đôi chút sung sướng, “Con đã về trường chưa? Tối nay về nhà nghỉ ngơi chứ?”
“…Đang trên xe ạ.”
“Thế tốt rồi. Về nhớ nghỉ sớm. Cuối tuần về nhà ăn cơm.”
“Vâng. Bố mẹ cũng nghỉ sớm chút.”
Cúp máy, Mạnh Kính Niên ghé vào tạp khoá bên đường, mua một chai nước lạnh.
Sau khi thanh toán xong, mở lại WeChat, phát hiện một khung thoại đỏ nổi dưới mục “Trợ lý truyền tệp.”
Lâm Nhất Nhất: [Cậu út, tối nay cậu đến nhà viện trưởng Giang ăn cơm đúng không?]
Mạnh Kính Niên vừa cầm nước, vừa bước ra ngoài, trả lời bằng một tay: [Sao cháu biết?]
Lâm Nhất Nhất: [Đoán.]
Mạnh Kính Niên bật cười, trả lời: [Thông minh quá.]
Lâm Nhất Nhất: [Tối nay cậu về nhà bố mẹ nghỉ sao?]
mjn: [Không đi. Chuẩn bị về trường.]
Lâm Nhất Nhất: [Lái xe đến ạ?]
mjn: [Ngồi tàu điện ngầm.]
Lâm Nhất Nhất: [Có thể đợi cháu một chút không, cháu muốn đi cùng cậu.]
Chưa kịp gõ tin nhắn hỏi, thì cô đã nhắn tiếp: [Chiều nay cháu có qua khu trường cũ.]
mjn: [Giờ tôi đang đến trạm tàu. Cháu tới đây đi, tôi đợi.]
Anh gửi định vị của trạm tàu cho cô.
Lâm Nhất Nhất: [Mười phút nữa cháu tới.]
mjn: [Được.]
Trạm này không phải trạm lớn, hơn nữa đã qua giờ cao điểm, trong nhà ga chỉ lác đác vài hành khách.
Mạnh Kính Niên qua cửa an ninh, quẹt mã tàu, xuống thang cuốn đến tầng hầm nơi tàu đón khách.
Anh tìm một chiếc ghế dài bằng kim loại, ngồi xuống.
Ánh đèn trắng lạnh khiến không gian thêm phần vắng vẻ. Mỗi khi tàu tiến vào nhà ga, cơn gió ẩm lạnh từ đường hầm thổi tới.
Mạnh Kính Niên khom người, hai tay chống đầu gối, vô thức xoay xoay điện thoại trong tay.
Ba chuyến tàu đi qua, khoảng mười phút trôi qua, cảm giác mệt mỏi sâu kín vẫn còn bám chặt trong từng khe xương.
Bỗng nhiên, anh nghe thấy tiếng bước chân vội vã vang lên từ phía xa.
Quay đầu nhìn lại, ánh mắt hắn dừng lại, mất vài giây phân biệt mới xác nhận đó là Lâm Cầm.
Có lẽ cô vừa chụp hình xong, mặt còn nguyên lớp trang điểm, phấn mắt tím sẫm, son môi đậm.
Cô mặc một chiếc váy dài đen dây chồng vá, thân váy phủ lớp lưới đen. Dưới lớp lưới, những đóa hồng khô đỏ thẫm như những vết máu, kéo dài từ ngực xuống.
Cô đeo một chiếc ba lô đen nặng trĩu trên vai, tay cầm điện thoại, vừa chạy vừa thở hồng hộc.
Ánh mắt lướt qua đây, sau khi thấy anh, bước chân mới từ từ chậm lại: “Ngại quá, cháu gọi taxi tới, nhưng đường hơi tắc.”
Mạnh Kính Niên mỉm cười, nói: “Không sao đâu, không cần vội.”
Lâm Cầm nhìn bảng điện tử, thấy còn ba phút nữa tàu mới tới. Cô bước đến bên ghế, gỡ chiếc ba lô nặng xuống đặt bên cạnh, rồi ngồi xuống bên cạnh Mạnh Kính Niên.
“Vừa chụp ảnh xong à?”
“Vâng.”
“Chụp ở đâu vậy?”
“Bên vườn thực vật.”
Mạnh Kính Niên trong đầu lướt nhanh qua bản đồ, nhớ bên cạnh vườn thực vật có trạm tàu điện ngầm, mà còn là tuyến thẳng về trường, nếu anh nhớ không lầm.
Vậy hà tất gì phải gọi taxi tới đây?
Ánh mắt anh rơi lên người Lâm Cầm, dừng lại chốc lát.
Lâm Cầm vẫn còn thở hơi gấp, điều chỉnh hơi thở xong, nghiêng đầu nhìn anh.
Mạnh Kính Niên thu ánh mắt lại.
“Bảo vệ không suôn sẻ ạ?” Lâm Cầm nhìn anh, “Trông cậu không vui lắm.”
“Rất suôn sẻ.” Mạnh Kính Niên cười nhạt, “Không phải không vui, chỉ là hơi mệt thôi.”
Lâm Cầm nhìn thằng vào anh.
Bị một đôi mắt trang điểm phấn mắt tím lòe loẹt như vậy nhìn chằm chằm, Mạnh Kính Niên cảm thấy rất mất tự nhiên, anh cười cười nói: “Nhìn chằm chằm vào tôi làm gì? Không lễ phép.”
“Ồ.” Lâm Cầm dời ánh mắt đi, “Chỉ là muốn xem thử, lúc cậu nói dối thì trông thế nào.”