Có Lẽ Mùa Xuân Biết

Chương 19: Nhìn chằm chằm vào tôi làm gì? không lễ phép

Chương Trước Chương Tiếp

Mạnh Kính Niên sở hữu một mạng lưới quan hệ xã hội khổng lồ, từ các phòng ban hành chính trong viện đến tận trạm quan sát núi lửa ở Hawaii (Mỹ), đâu cũng có người quen.

Nhưng nếu chia mạng lưới ấy thành các vòng tròn đồng tâm, thì số người có thể nằm ở vòng trong gần tâm nhất thực sự rất ít.

Tạ Hành —— nam sinh trêu đùa Lâm Cầm lúc nãy, là một trong số đó. Tạ Hành bảo lưu từ trường khác vào Đại học Nam Thành, là một trong số ít học trò ngoại viện dưới trướng viện trưởng Giang Tư Đạo. Người này thông minh nhưng hơi lười nhác, đây cũng là lý do Mạnh Kính Niên năm nay tốt nghiệp còn Tạ Hành phải đợi sang năm, anh ta vẫn còn nợ một bài luận trên tạp chí khoa học cốt lõi.

Tạ Hành là người khá chu đáo lại biết xử sự, được lòng nhiều người. Đa phần các đồng môn đàn em khi cần trao đổi vẫn ưu tiên tìm Tạ Hành hơn. Nguyên nhân không cần nói ra cũng hiểu, con người Mạnh Kính Niên tuy ôn hòa nhưng vô cùng khiêm tốn, luôn toát ra vẻ xa cách.

Bữa cơm này chủ yếu do Tạ Hành sắp xếp, một để đón Mạnh Kính Niên trở về, hai để chúc mừng anh vượt qua buổi bảo vệ luận án dự thảo thành công.

Mạnh Kính Niên theo học viện trưởng Giang Tư Đạo, nghiên cứu về động lực học khí quyển. Đề tài luận án của anh là “Nghiên cứu lý tưởng hóa trị số về nội hạch ban đầu tối ưu cho sự tăng cường của tụ xoáy khí nhiệt đới“.

Hội đồng bảo vệ hôm nay, ngoài giảng viên Đại học Nam Thành, còn có các giáo sư từ Trung tâm Khí tượng Quốc gia, Đại học Kỹ thuật Quốc phòng và Viện Vật lý Khí quyển thuộc Học viện Khoa học Trung Quốc. Dù có hợp tác với viện trưởng Giang Tư Đạo, họ không hề dễ dãi với học trò của ông, thậm chí còn khắt khe hơn.

Trong tình huống như vậy, Mạnh Kính Niên ứng đối trôi chảy mọi câu hỏi, không làm thầy mình mất mặt.

Bữa trưa ăn lẩu, mấy đàn em khóa dưới đi lấy đồ chấm trước, để Tạ Hành và Mạnh Kính Niên trông đồ.

Tạ Hành nói: “Giờ cậu thoát rồi, tôi thì treo đầu dê. Tháng 12 năm ngoái tôi đi nghe học trò thầy Hoàng bảo vệ, đâu có khắt khe thế này. Tôi cảm giác năm sau mình khó tốt nghiệp lắm. Hối hận quá, lẽ ra không nên chọn viện trưởng làm thầy hướng dẫn.”

“Viện trưởng ở Minh Châu Lâu, rẽ trái 300 mét, cậu có thể trực tiếp đến nộp đơn xin rời khỏi viện.” Mạnh Kính Niên cười.

“Đừng làm tổn thương ngươi ta.”

Ban đầu, Mạnh Kính Niên định mời Giang Tư Đạo dự bữa liên hoan đồng môn, nhưng các thành viên hội đồng hôm nay đều quen biết viện trưởng, nên ông ấy đãi họ ở Minh Châu Lâu. Cái tên Minh Châu Lâu nghe doạ người, nhưng thực ra chỉ là quán ăn bình dân ba tầng gần trường, được coi như căn tin không chính thức của giảng viên, sinh viên.

Tạ Hành uống ngụm nước, liếc nhìn Mạnh Kính Niên một cái, “Lão Mạnh, cô đàn em lúc nãy...”

Tạ Hành có diện mạo không tồi, biết chiều lòng người, gia thế lại khá giả, tự nhiên không thiếu con gái vây quanh. Tiếng tăm của anh ta trong chuyện này không mấy tốt đẹp, Mạnh Kính Niên biết rõ, dù có một số chuyện bị đổ oan, không hoàn toàn là lỗi sai của anh ta.

Mạnh Kính Niên biết anh ta muốn hỏi gì, “Cô ấy là cháu gái giáo sư Lâm Chính Quân khoa Lịch sử. Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng có ý định gì với cô ấy.”

Mạnh Kính Niên biết Lâm Cầm rất ghét bị dính vào những lời bàn tán về quan hệ thân thích, vì cô chưa từng công khai mối quan hệ với giáo sư Lâm Chính Quân. Nên lúc nãy ở viện, trước mặt nhiều người, anh không giải thích kỹ với Tạ Hành.

Tạ Hành gật gật đầu, nhưng chốc lát lại hỏi: “Thầy Lâm không phải là anh rể cậu sao?”

“Ừ.”

“Thế quan hệ giữa cậu và cô ấy tính sao? Cô ấy gọi cậu là cậu út, hay là học trưởng?”

Mạnh Kính Niên không trả lời, vì biết dù đáp thế nào, Tạ Hành cũng sẽ có câu chọc ghẹo chờ anh. Thấy có đàn em trở về, anh đứng dậy đi về phía quầy gia vị.

Liên hoan bữa trưa kết thúc, Mạnh Kính Niên về nhà tắm rửa, thay quần áo.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)