Những yêu cầu chức năng mà Diêm Minh Hiên đưa ra cơ bản đều đã được thực hiện, tất nhiên không có ý kiến gì, chỉ đề xuất vài điểm có thể tối ưu thêm.
Trong nhóm còn một nam sinh viện Máy tính tên Bành Phi, phụ trách thu thập dữ liệu, trực quan hóa và xây dựng tổng thể. Cậu ta cao trung bình, diện mạo bình thường, tan họp nếu gặp lại trên đường, Lâm Cầm cũng không chắc mình có thể nhận ra ngay. Nhưng tính cách cậu ta không tệ lắm, chịu thương chịu khó.
Bành Phi hỏi Lâm Cầm: “Tôi có thể xem mã nguồn không?”
Lâm Cầm gật đầu.
Bành Phi chống cằm nghịch một lúc, rồi buột miệng khen: “Cậu code đẹp thật đấy.”
Lâm Cầm: “Tôi biết.”
Diêm Minh Hiên bật cười thành tiếng. Trong nhóm còn một bạn nữ học ngành Truyền thông số, đeo kính, khi cười có lúm đồng tiền, tên là Từ Thi Nhuỵ, cũng cười theo.
Bành Phi gãi đầu: “Cậu dùng framework PyTorch à?”
“Ừ.”
“Khoa cậu học PyTorch từ năm hai à?”
“Không, tôi rảnh nên tự học thôi.”
Bành Phi giơ ngón cái: “Trâu bò.”
Mọi người không ai có ý kiến gì thêm, cuộc họp trôi chảy bước sang bước tiếp theo, thảo luận phương hướng hoàn thiện và phân công cho cuộc thi trường.
“…Được rồi, tôi tổng kết lại một chút: tôi làm PPT, Từ Thi Thuỵ thuyết trình, Bành Phi và Lâm Cầm, lúc thầy cô hỏi mấy câu chuyên môn về máy tính thì hai cậu trả lời.”
Bành Phi đáp: “Được.”
Không nghe thấy Lâm Cầm đáp lời.
Diêm Minh Hiên nhìn sang, pháp hiện Lâm Cầm đang chăm chú nhìn về cuối hành lang.
Cậu cũng nhìn theo, thấy một nhóm người đang đi tới. Trong đó có một người cậu nhận ra, hồi năm nhất từng thay viện trưởng coi thi một buổi kiểm tra ngẫu nhiên, là nhân vật truyền kỳ của viện, đàn anh Mạnh Kính Niên.
Nhóm người đi tới gần quán trà, Mạnh Kính Niên liếc mắt nhìn qua, đột nhiên dừng bước: “Họp ở đây à?”
Diêm Minh Hiên hơi ngơ ngác, rồi nghe Lâm Cầm đáp: “Vâng.”
Cậu ngạc nhiên nhìn Lâm Cầm, lại nhìn Mạnh Kính Niên.
Lâm Cầm đóng laptop lại, đứng dậy, bước tới trước mặt Mạnh Kính Niên: “Cậu vừa bảo vệ xong à?”
“Vừa xong.”
Ngay khoảnh khắc Mạnh Kính Niên từ cầu thang đi vào hành lang, Lâm Cầm đã thấy anh.
Hôm nay anh mặc một bộ lễ phục chỉnh tề, sơ mi trắng kiểu dáng chính quy, cực kỳ vừa vặn, tôn lên vóc dáng vai rộng eo thon, khí chất thư nhã lạnh nhạt, cao quý thoát tục, khiến những người khác bên cạnh đều bị lu mờ.
Khi anh tiến đến gần, ánh mắt cô lướt qua anh một cái rồi làm như không có gì quay đi. Nhịp tim đánh rơi một nhịp.
Lúc này, có một người trông như giảng viên đi cùng Mạnh Kính Niên, vỗ vỗ vai anh: “Kính Niên, tôi có việc phải đi trước nhé. Chuyện nhờ em, vậy coi như đã bàn xong rồi ha?”
Mạnh Kính Niên khẽ gật đầu: “Không vấn đề gì, thầy Lý.”
Người kia vội vã rời đi. Những người còn lại đi sau Mạnh Kính Niên, xem ra là đồng môn với anh.
Trong đó có một nam sinh cao gầy, đeo kính gọng đen, ngoại hình sạch sẽ sáng sủa, có vẻ thân thiết với Mạnh Kính Niên, dùng khuỷu tay huých nhẹ anh: “Đàn em cùng khoa chính quy với cậu à?”
“Ừm... Không phải cùng viện chúng ta.”
Nam sinh kia có vẻ muốn trêu chọc, quay sang hỏi Lâm Cầm: “Em học viện nào vậy?”
“Trí tuệ Nhân tạo.”
“Người viện Trí tuệ Nhân tạo, sao lại chạy sang đây? Đợi lão Mạnh hả?”
Mạnh Kính Niên liếc nhìn nam sinh đó, như ra hiệu bảo đừng đùa cợt lung tung, rồi quay sang nhìn Lâm Cầm, “Tôi đi ăn cơm với đồng môn, cháu có việc gì thì liên hệ WeChat cho tôi.”
Lâm Cầm gật gật đầu.
Mạnh Kính Niên khẽ cúi đầu chào lần cuối, rồi quay người rời đi.
Diêm Minh Hiên lúc này mới sực nhớ mình chưa chào hỏi đàn anh, “Bạn học Lâm, cậu quen đàn anh Mạnh viện bọn tôi à?”
“Ừ.” Lâm Cầm ngồi xuống chỗ cũ.
“Hai người quen nhau thế nào vậy?”
Lâm Cầm không trả lời, cô ngáp một cái, cảm thấy mọi thứ chợt nhạt nhẽo, buồn chán chống cằm.