Anh thong thả nói: “Bánh mì để trong tủ lạnh là túi chưa mở.”
Cô bé nhìn xuống túi bánh đã mở trên tay, vẻ mặt càng hoảng hốt.
Anh bước đến bên cạnh, với tay qua vai cô, lấy một lát từ trong túi, đưa lên miệng cắn.
Cô bé quay lại, chớp mắt nhìn anh.
“Chị hỏi thì cứ nói là tôi ăn.”
Cô bé ngây người.
“Nghe chưa?”
Cô bé do dự gật đầu.
“Phải nói: 'Cháu nghe rồi'.”
Cô bé cắn môi, vẫn không chịu nói.
Anh cũng không ép, với tay lấy hộp sữa tươi còn dở trong tủ lạnh: “Muốn không?”
Cô bé lắc đầu.
“Ăn khô không nghẹn à?” Anh bật cười, đi đến bệ bếp, lấy từ tủ ra hai cốc thủy tinh sạch, vừa ngậm miếng bánh mì vừa rót sữa, đưa một cốc tới trước mặt cô bé.
Giằng co một lát, cô bé mới nhận lấy cốc, môi mấp máy như muốn nói câu “cảm ơn”.
Anh lên tiếng trước: “Không cần cảm ơn.”
Hai người cùng đứng trước bệ bếp, dựa vào ánh sáng từ chiếc tủ lạnh, ăn bánh mì uống sữa bò. Cũng may đó là tủ lạnh kiểu cũ, dù mở lâu cũng sẽ không phát ra tiếng báo động.
Cô ăn hết miếng bánh mì cuối cùng, ly thủy tinh đựng sữa cũng đã cạn.
Anh nhỏ giọng nói: “Cháu đi ngủ trước đi, ly để tôi rửa.”
Cô gật đầu.
“Nhớ súc miệng rồi hãy ngủ, coi chừng sâu răng.”
Cô lại gật đầu.
Ký ức từ hơn mười năm trước ấy khiến Mạnh Kính Niên khẽ cười một tiếng.
Lâm Cầm có phần khó hiểu, giương mắt nhìn anh.
Anh không nói gì, chỉ giơ tay xem đồng hồ: “Tối nay cháu có lịch gì không? Mời cháu ăn cơm.”
“Chá hẹn ăn tối thảo luận với nhóm rồi.”
“Hẹn mấy giờ? Gọi cháu đến đây làm cu li cả buổi, hy vọng không làm lỡ việc của cháu.”
“Không đâu ạ.” Lâm Cầm lắc đầu, “Hẹn sáu giờ. Ở đây thêm chút nữa là vừa kịp.”
Không thể ăn tối cùng Mạnh Kính Niên, nhưng Lâm Cầm cũng không cảm thấy quá nuối tiếc. Cô chưa từng tiêu xài hoang phí bất cứ điều gì, kể cả những lần hiếm hoi được ở bên Mạnh Kính Niên.
-
Sau khi trò chuyện với Mạnh Kính Niên, cả nhóm lại họp nhanh một lần nữa, nhanh chóng xác định phương hướng phát triển tiếp theo —— cuộc thi cấp trường đã cận kề vào tháng sau, không còn dư thời gian để họ tiếp tục rối rắm.
Ban đầu, Diêm Minh Hiên đã chạy tới viện Trí tuệ Nhân tạo để tìm người, hiển nhiên cũng không ngờ rằng người đứng nhất khóa lại là một cô gái, hơn nữa còn xinh đẹp đến mức chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta đỏ mặt. Người ta thường hay trông mặt mà bắt hình dong, chỉ cần quá nổi bật, sức mạnh thực sự liền dễ bị nghi ngờ.
Nhưng sau vài lần tiếp xúc, Diêm Minh Hiên hoàn toàn tin tưởng thực lực đứng đầu của Lâm Cầm, sự bình tĩnh và lý trí của cô có thể xếp trong top ba người mà cậu từng gặp.
Cô rất... Diêm Minh Hiên muốn tìm một từ chuẩn xác để hình dung Lâm Cầm, nhưng lại thấy có chút khó. Cậu chưa từng tiếp xúc với người như vậy, nếu nhất định phải so sánh, thì cô giống như nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp, một nữ thích khách bình thản, lãnh cảm, không có cảm xúc thừa thãi, ít khi ra tay, nhưng ra tay là một chiêu chí mạng.
Sáng thứ Năm, nhóm bốn người đến khu trà quán tầng một của viện Khoa học Khí quyển, nơi Diêm Minh Hiên đang học, để thảo luận —— địa điểm do Lâm Cầm chọn.
Diêm Minh Hiên không hiểu vì sao một người ở viện Trí tuệ Nhân tạo như cô lại rành rẽ bố cục viện mình như vậy, nhưng cũng không phản đối. Dù sao cậu cũng là người khởi xướng dự án, nhưng luôn chiều theo yêu cầu của các thành viên, sợ nếu còn ai chạy đi thì thật sự không thể tiếp tục.
Lâm Cầm mở laptop ra, ba thành viên khác vây quanh cô, xem cô trình bày khung cơ bản đã thức mấy đêm làm ra.
Vừa thao tác vừa giảng giải đơn giản, Lâm Cầm vận hành toàn bộ chức năng một lượt, rồi nói: “Nếu có thắc mắc hay ý kiến, mọi người cứ góp ý.”