Dù sau này chắc chắn sẽ đi theo con đường giảng dạy, nhưng trong lòng anh hiểu rõ mình không thực sự phù hợp làm giáo viên, bởi sâu trong tim có chút chán ghét sự lười biếng và ngu muội, trong khi phẩm chất cơ bản của giáo viên là dạy dỗ không biết mệt. Anh không phải người kiên nhẫn, chỉ là giỏi ngụy trang mà thôi.
Nhưng Lâm Cầm lại chăm chú hơn cả sinh viên nghiêm túc nhất trên lớp, như thể nội dung anh giảng thực sự hấp dẫn vậy.
Mạnh Kính Niên hơi phân tâm, đến khi Lâm Cầm ngẩng đầu nhìn anh, anh mới tiếp tục: “... Để thực hiện mô phỏng số dự báo thời tiết chính xác, cần khối lượng tính toán cực kỳ lớn, hệ thống IFS của Trung tâm Khí tượng Châu Âu, mỗi lần dự đoán cần ba tiếng, 1.5 tỷ phép tính.”
Lâm Cầm đương nhiên hiểu đây là khái niệm thế nào —— nếu cô muốn dùng chiếc laptop này để tính toán tương tự, ước chừng phải mất 100 năm.
“Bị hạn chế bởi sức tính toán, trí tuệ nhân tạo đúng là hướng đột phá trong tương lai. Mới đây Nvidia vừa công bố một mô hình AI khí tượng, Nhất Nhất có theo dõi không?”
Lâm Cầm gật đầu: “FourCastNet. Nhưng cháu xem báo cáo, tuy nó có độ phân giải không gian cao, tốc độ tính toán nhanh, nhưng độ chính xác không cao. Nguyên nhân có vẻ do dự báo thời tiết là hệ thống ba chiều, trong khi FourCastNet chỉ huấn luyện dữ liệu hai chiều. Cháu có tra một số tài liệu, nhưng vẫn chưa rõ khó khăn của ba chiều nằm ở đâu.”
“Có lẽ do tầng độ cao ba chiều là tầng đẳng áp chứ không phải tầng đẳng cao, tầng đẳng áp chịu ảnh hưởng của vĩ độ và độ cao cụ thể, không có quy luật cố định, sau khi chuyển hóa thành dữ liệu rất khó hiệu chỉnh. Khó khăn chính là làm thế nào dùng thuật toán để loại bỏ sai số này. Dĩ nhiên đây chỉ là phán đoán của tôi, thuật toán là lĩnh vực của AI, không phải sở trường của tôi.”
Mạnh Kính Niên đặt cây bút bi đỏ xuống.
Lâm Cầm nhìn hai trang giấy đầy ắp nội dung, một người thường không mấy chú ý nghe giảng môn chuyên ngành của mình, lại nghe hoàn chỉnh bài giảng của Mạnh Kính Niên, “...Quả thực cháu đã nghĩ vấn đề này quá đơn giản.”
“Tôi tin tưởng trong tương lai cháu nhất định có thể giải quyết vấn đề nan giải này, xây dựng một mô hình thuật toán AI dự báo chính xác tuyệt đối.”
“Lúc đó đăng Nature, cháu sẽ cho cậu đứng tên tác giả thứ hai.”
“Vậy thì rửa mắt mong chờ.” Giọng Mạnh Kính Niên pha lẫn tiếng cười.
Lâm Cầm cũng bật cười.
Mạnh Kính Niên nhìn thấy nụ cười thoáng qua này, không khỏi ngạc nhiên. Lâm Cầm vốn là người không hay cười, dù cô không khó gần, nhưng khuôn mặt thường vô cảm đủ để ngăn cản mọi người có ý định tiếp cận.
Cô cười rộ lên rất đẹp, mi mắt cong cong, nhiều thêm hai phần ngây thơ, giống như đây mới hẳn là lứa tuổi của cô, cái vẻ bồng bột mà nhẹ nhàng của hầu hết các cô gái trẻ tuổi.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ dần chuyển sang sắc caramel, khúc dạo đầu của hoàng hôn.
Mạnh Kính Niên nhìn đồng hồ, sắp năm giờ chiều rồi, lúc này mới nhận ra mình đã tiếp đãi không chu toàn: “Nói chuyện cả buổi mà quên hỏi cháu muốn uống gì.”
Lâm Cầm buột miệng nói: “Wasser, bitte. Danke.” (Cho tôi nước lọc, cảm ơn.)
Mạnh Kính Niên khựng lại.
“...Cháu nói sai à?”
“Không, rất chuẩn. Cháu học tiếng Đức à?” Vừa nói, anh vừa hướng về phía bếp.
Lâm Cầm vô thức đi theo, “Hồi trước Địch Địch bảo sẽ sang Đức tìm cậu nên cháu học tạm vài câu giao tiếp đơn giản.”
“Còn biết nói gì nữa?”
“Tschüss, ja, nein... Kaffee, Wein, Brot và một số từ vựng cơ bản, còn có...” Câu nói ấy lướt qua đầu như bàn ủi nóng đốt cháy dây thần kinh, cô lập tức ngừng lại.
“Còn gì nữa?” Mạnh Kính Niên mở tủ lạnh.
Lâm Cầm lắc đầu, “...Không còn. Cái khác nghĩ không ra.”