“Đã không tha thứ nhiều năm vậy rồi mà ông ấy vẫn không quan tâm đến anh, nếu anh sớm đến đây thì cuộc sống của anh, tiền đồ của anh sẽ không chỉ có như vậy thôi.”
Cô biết chồng của cô là người thông minh đến cỡ nào, cho dù là bây giờ học cái gì thì trí nhớ cũng tốt hơn cô, suy một ra cha, thấy cô học sách cũng có thể thông hiểu đạo lý, nhưng nếu được bồi dưỡng tốt thì anh đương nhiên còn lợi hại gấp vạn lần Tiết Khiêm mà Ngô Ái Hồng trước đây đã nói nữa.
Vốn dĩ cho rằng Trần Kiến Hoa sẽ tức giận, không ngờ anh lại nói: “Thật ra bây giờ anh cũng không có nhiều oán hận như vậy, nếu anh không ở nông thôn thì làm sao anh có thể cưới được người vợ tốt như em cơ chứ, có thể thấy được thứ nên có tất sẽ có thôi. Anh vốn chính là người có duyên mỏng với lục thân, vợ chồng chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.”
“Ừm, nếu anh đã nghĩ như vậy thì em cũng sẽ phu xướng phụ tùy(*).”
[Chú thích: (*) Phu xướng phụ tuỳ: (Nghĩa đen) Tùy nghĩa là theo. Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây