Bà ấy không ngờ đến Trần Phùng Thu đang ngồi ở trong phòng làm việc khóc không ngừng, người đàn ông này vẫn luôn đầu đội trời chân đạp đất, chưa bao giờ khóc, từ trước đến nay bà ấy cũng chưa từng thấy chồng mình khóc như vậy.
Trong lúc nhất thời cũng bất chấp chuyện ăn cơm hoảng loạn ngồi bên cạnh ông ấy: “Lão Trần, ông làm sao vậy? Có phải gặp chuyện gì rồi hay không? Ông gặp phải chuyện gì thì cứ nói với tôi đi, không cần phải như vậy.”
“Ngọc Phương, Kiến Hoa là con trai của tôi.”
Nói xong, ông ấy giống như gỡ xuống được gánh nặng ngàn cân.
Thành Ngọc Phương sửng sốt một chút: “Cái gì? Ông nói cha của Đoàn Tử là con của ông sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây