Tuy rằng không rẻ nhưng mà Ngô Mai cho rằng rất đáng giá, cô cũng không phải là loại người thích chiếm tiện nghi của người khác.
Cũng may khi Ngô Ái Hồng nhìn thấy quà cô đem đến ngoài miệng thì nói không cần mang đồ đến đây nhưng trên tay thì lại rất thành thật mà nhận lấy.
Ba người ngồi phương tiện công cộng để đi về, trên người Ngô Ái Hồng mặc áo choàng giống như chim bói cá, trông rất tươi đẹp, Ngô Mai thuận miệng khen một câu, mặt Ngô Ái Hồng đỏ ửng lên, nói: “Là do dượng của cháu tặng cho cô. Cô nói mình đã một đống tuổi rồi còn mặc cái này làm cái gì, nhưng ông ấy cứ muốn đưa.”
“Vậy thì tôi cũng không cần lo lắng cho cô nữa, xem ra dượng rất cưng chiều cô.” Ngô Mai cười nhạt.
Ngô Ái Hồng cười nói: “Vì vậy bên cạnh người phụ nữ vẫn nên có đàn ông mới tốt. Mai Tử, nhìn cô con này, phụ nữ chúng ta ấy mà, vẫn nên nghĩ đến chính mình trước tiên, nếu không cũng không tin ai được. Người đàn ông có khả năng phản bội mình, con trai cũng có khả năng phản bội mình vì chuyện khác, chỉ có mình sống thoải mái mới không uổng công một đời này được làm phụ nữ thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây