Tất cả mọi thứ của đám người này đều tốt hơn hắn ta, bọn họ không hiểu mỗi ngày hắn ta phải rời giường lúc 3 giờ sáng, đi qua mấy ngọn núi, chặng đường mấy chục dặm mới được đi học, vì đi học mà hắn ta phải dập đầu với người trong thôn, cảm giác nhục nhã này, cảm giác đau khổ này, ai có thể biết, ai có thể hiểu được đây?
Thật vất vả mới có thể đến Kinh Thị học tập, hắn ta không muốn quay trở về, hắn ta muốn càng phát triển tốt hơn thì có gì là không đúng đâu.
Hắn ta tự hỏi mình cũng không làm vợ ở nông thôn thất vọng, tiền và phiếu gạo mỗi tháng còn lại đều gửi về hết, hắn ta cũng chưa từng ăn nhiều thêm một ngụm cơm nào, chưa từng phá của bao giờ.
Những người đó sao có thể hiểu được sự vất vả của hắn ta.
Sau khi ngồi xuống, Lục Bằng an ủi hắn ta: “Nghe nói thân thích nhà Ngô Mai là vợ của nhân vật lớn, chồng của cô ta cũng tham gia quân ngũ cho nên cực kỳ kiêu ngạo, nếu trường học đối xử bình đẳng thì cậu cũng nên được một phòng ở mới đúng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây