“Như vậy cũng được, tôi thì cảm thấy dẫn con mình đi xe lửa cũng không tiện, vì vậy không quay về nữa.”
“Cha của đứa trẻ đâu? Sao anh ta không đến gặp hai người vậy, tôi thấy bình thường một mình cô chăm sóc con cũng rất vất vả.”
Ngô Mai nghe xong lời hắn ta nói cảm thấy có chút không thoải mái, hơn nữa Đinh Minh nói chuyện cũng thân thiết quá rồi đó, khiến cho cô cảm thấy hơi mất tự nhiên mà xê dịch qua hướng bên cạnh một chút: “Vẫn ổn, chờ mấy năm nữa là chúng tôi có thể đoàn tụ với nhau rồi.”
Sau khi cô tốt nghiệp thì có thể xin đi bệnh viện quân y ở bạch hải, bởi vì cô vốn dĩ tốt nghiệp ở đại học quân y cho nên thời điểm điều đi, cô chỉ cần xin đi đến nơi gian khổ một chút thì người ta sẽ không làm khó cô.
Đinh Minh lại như an ủi cô, nói vài câu sau đó còn xoa xoa đầu Đoàn Tử rồi mới đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây