Thật ra chuyện Ngô Mai nói đúng là đã khiến cho mẹ Tiếu nhớ lại, Ngô Mạt Lỵ gả vào cũng đã nhiều năm mà bụng vẫn còn chưa có động tĩnh, không biết có phải do hoàn cảnh ở hải đảo gian khổ quá hay không, bà ấy không đau lòng vì con dâu nhưng mà đau lòng thay cho cháu trai.
Tuổi của bà ấy với cha Tiếu cũng không tính là lớn, chăm sóc cháu trai cũng rất bình thường, theo như Ngô Mai đã nói nơi này chính là nơi tài nguyên dạy học tốt nhất cả nước, muốn bồi dưỡng trẻ nhỏ vẫn phải nên đặt ở Kinh Thị mới được.
Trước đây Tiếu Ái Quân đã từng nghe Ngô Mai nói qua về chuyện Ngô Mạt Lỵ và cô của cô là Ngô Ái Hồng rồi, vì thế cô ấy cũng không yên tâm để cháu mình cho Ngô Mạt Lỵ dạy dỗ, sợ rằng cô ta không chú tâm vào việc dạy dỗ mấy đứa trẻ cho nên cô ấy lặng lẽ nói với mẹ Tiếu: “Mẹ, con thấy hoàn cảnh trên hải đảo quá là gian khổ, Tiểu Vĩ còn nói đây là lần đầu tiên nó được ăn điểm tâm đó, hay là lần này không bằng chúng ta giữ bọn nó lại đi.”
Ngô Mai nghe thấy Tiêu Ái Quân nói vậy thì khẽ cong khóe môi.
Sau khi ăn uống no say xong, Ngô Mai liền kéo con trai mình xin chào tạm biệt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây