Đào Bồi Sinh là phần tử trí thức cao và đồng thời ông ấy cũng xuất thân từ trong một gia tộc lớn cho nên đối với loại chuyện này còn biết rõ ràng hơn so với mẹ Trần, ông chêm thêm một câu: “Bây giờ Tú Dung đi theo tôi ở chuồng bò rồi, bà có nói chuyện này với bà ấy cũng vô dụng thôi, chuyện này cần phải kiếm vợ của Kiến Hoa rồi nó đồng ý mới được.”
Sau khi ông ấy đệm thêm một câu vào thì mẹ Trần cũng chỉ có thể mờ mịt phụ họa theo ông ấy: “Đúng vậy chị dâu. Ngay cả khi tôi kết hôn với lão Đào cũng không thể ở lại nhà, huống chi là các chị, những cái này đều cần phải được Kiến Hoa đồng ý mới được, tôi cũng không có quyền lợi gì cả.”
Bà thật ra cũng hơi ôm oán hận, đứa con trai Trần Kiến Hoa này cũng quá tuyệt tình đi, nỡ để mẹ của nó là bà đi ngủ chuồng bò, sao có thể tuyệt tình đến vậy chứ?
Lý Thanh vừa nghe thấy không khỏi kinh ngạc, bà ta không ngờ thằng nhãi ranh Trần Kiến Hoa kia lại nhẫn tâm như vậy, bây giờ bà ta cảm thấy nó với cha của nó cũng không khác nhau gì mấy, à không, nó so với cha của mình còn tàn nhẫn hơn.
Lý Thanh là kiểu người có lợi ích thì sẽ chiếm, không có lợi ích thì thôi, mẹ người ta đều bị đuổi đi rồi, huống chi là bà ta.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây