Nhìn vẻ mặt con trai lúc ngủ, cô thở dài một hơi, Ngô Mai cầm sách bác sĩ Vương cho sau đó dùng bút gạch trọng điểm nhớ kỹ, mãi cho đến ban đêm thì ngọn đèn mới dập tắt.
Vào lúc cô đang cố gắng thì một bao thư của Trần Kiến Hoa được gửi đến, đã hơn nửa năm, cuối cùng anh cũng gửi một bao thư đến, trên đó nói anh huấn luyện tân binh ba tháng liền bị phân đến căn cứ hải quân, anh còn được làm trưởng ban, cuộc sống trong bộ đội rất tốt, chỉ là có chút nhớ cô và Đoàn Tử, còn hỏi Đoàn Tử có lớn lên mạnh khoẻ hay không.
Nhận được thư gửi đến, Ngô Mai rất vui mừng, mẹ Trần cũng cực kỳ vui mừng, ngày hôm đó mẹ chồng nàng dâu hai người còn ăn nhiều thêm một bát cơm, bình thường đều ăn không đủ no, khó có được một lần ăn no khiến cho Ngô Mai có hơi không ngủ được.
Đoàn Tử là một đứa trẻ ngoan, mặc dù cậu bé còn nho nhỏ, nhưng mà Ngô Mai có thể cảm nhận được cậu bé như là bạn, đôi lúc quan hệ máu mủ thật đúng là kỳ diệu.
Một đứa bé nho nhỏ như vậy là cốt nhục của cô và chồng mình hợp lại cùng nhau, bọn họ giống nhau có duyên mỏng với lục thân, nhưng có đứa bé lại có thêm nhiều hơn một người thân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây