Catherine gật đầu thật mạnh, cả đời này của cô, điều đúng đắn nhất chính là đến Trung Hoa và quen biết được chồng mình, cô sẽ không bao giờ hối hận vì điều này.
Cơn bão ở thành phố Hồng Kông đang đổ bộ, ở Hồng Kông mỗi khi có bão đều sẽ được nghỉ, Trần Nhã hiếm khi có thời gian rảnh, tranh thủ lúc nghỉ bão ở nhà ăn một bữa tối dưới ánh nến cùng Diêu Hoán.
Nhìn thấy những món ăn Tây chính hiệu, cô nhớ tới việc năm xưa cô mở nhà hàng Tây giả liền bật cười, Diêu Hoán hỏi cô vì sao mà cười, cô xua tay nói: “Em đột nhiên nhớ lại, anh trai em đúng là có tài buôn bán, trước kia em ở Bắc Kinh không biết nên bắt đầu làm gì, chính anh ấy đã cho em lời khuyên, anh nhìn xem, nhiều năm như vậy đã xuất hiện nhiều nhà hàng giả món ăn phương Tây, nhưng nhà hàng Tây của em đã trở thành thương hiệu có tiếng tăm lâu đời.”
Diêu Hoán nhấp một ngụm rượu vang đỏ: “Cũng không hẳn, anh đi du học trở về, lúc đó ở Bắc Kinh còn hiu quạnh, nhà hàng Tây của em thật sự làm cho anh nhớ lại những ngày tháng còn du học, mà chuyện đó cũng rất thú vị.”
Không biết nhớ tới cái gì, Trần Nhã đột nhiên nói: “Khi đó em đã quyết tâm từ bỏ tình yêu, hết lòng tập trung vào sự nghiệp của chính bản thân, chứng minh rằng em không thua kém đàn ông, không ngờ trời xui đất khiến gặp được anh. Anh biết em hạnh phúc như thế nào không? Sau khi quen biết anh, em cảm thấy nửa cuộc đời em chờ đợi cũng không uổng công, chờ được gặp anh…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây