Từ lúc ngủ ở dưới tầng hầm đến lúc mua luôn được biệt thự chỉ mất vỏn vẹn một năm, cậu ấy gần như dùng toàn bộ thời gian để chơi nhạc, trước kia còn bị người ta khinh bỉ, nói rằng giấy phổ nhạc của cậu như rác, bây giờ thì lại tôn sùng cậu trở thành một khuôn mẫu để noi theo.
Nhìn thấy con trai mình thành công như vậy, Dương Sùng cũng bắt đầu thừa nhận sự nghiệp của con trai mình, thậm chí còn sợ con trai mình bị lừa nên đã chủ động giúp cậu kí hợp đồng, đưa đón cậu đi lưu diễn. Mọi việc đã vào quỹ đạo, nhưng tâm tình của Thiên Kiêu lại có chút phức tạp.
Mấy năm nay Thiên Kiêu ở Bắc Kinh làm việc chăm chỉ, quan hệ với cha mẹ cũng đã trở nên tốt hơn. Đặc biệt cô cũng gần gũi hơn với mẹ, hai mẹ con dần trở thành những người bạn thân với nhau, cho nên mỗi khi có vấn đề gì cô cũng đều nói với mẹ.
Thiên Kiêu nói: “Nhìn thấy Dương Ca thành công như vậy, đương nhiên con cũng rất vui, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút mất mát. Anh ấy trời sinh để làm người nổi tiếng, hào quang xán lạn, làm cho con cảm thấy đứng bên cạnh anh ấy con rất nhỏ bé. Hơn nữa con và anh ấy gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, con cứ nghĩ là sẽ có người ở bên cạnh giúp đỡ con chứ.”
Tuy rằng quan hệ của cô và Dương Ca ám muội đến mức chỉ cách yêu đương một tờ giấy mỏng, nhưng chung quy tờ giấy đó vẫn chưa thủng, một năm nay Thiên Kiêu biết cậu bận rộn, đa số thời gian đều di chuyển khắp đất nước, thời gian ngủ căn bản còn không có, mà đó cũng là cách cậu muốn sống, cô vẫn luôn biết chuyện này, nhưng cái cô muốn không giống như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây