Cũng may hôm nay thu hoạch không tồi, có một chỗ mới khai trương mời bọn họ đến trình diễn, thù lao cũng khá cao, mọi người sáng tác ca khúc mới, cảm thấy hôm nay đúng là ngày lành. Nhưng Dương Ca cũng biết, những ngày như vậy thật sự rất hiếm có, phần lớn thời gian vẫn là không có tiền, chỉ có thể ở tầng hầm, nhưng cậu ấy vẫn vui vẻ chịu đựng, cảm giác ở trên sân khấu được hàng vạn người chú ý quan sát thật khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, nghe được ca khúc tự mình viết ra, cảm giác phảng phất như cả người đều sống lại, đó mới là điều cậu ấy muốn.
**
“Anh Dương Nhị, anh có ở nhà không? Em là Thiên Kiêu, hôm nay em có làm hơi nhiều sủi cảo, sợ lãng phí sẽ bị mẹ mắng, thế nên muốn nhờ anh ăn giúp em một ít, có được không?” Thiên Kiêu nói chuyện điện thoại với Dương Ca.
Lúc này Dương Ca đang viết nhạc, ngày thường nếu có ai quấy rầy cậu ấy viết nhạc, nhất định cậu ấy sẽ cực kỳ không vui, nhưng lần này ngoại lệ, giọng cậu ấy nhẹ nhàng đi mấy phần: “Được, đúng lúc anh cũng muốn ăn sủi cảo.”
Đầu dây bên kia Thiên Kiêu tắt điện thoại, mặt bắt đầu đỏ ửng lên, sau đó, trong lòng cô bé lại cảm thấy tự khinh bỉ chính mình, đỏ mặt cái gì chứ, chẳng qua là lần đó nhìn thấy Dương Ca ăn cơm ngấu nghiến mới khơi dậy chút lòng thương cảm trong cô ấy mà thôi, thế nên mới làm nhiều sủi cảo một chút, đúng vậy, nhất định là như thế, hơn nữa mẹ cô cũng từng nói là nếu cô có rảnh thì nên quan tâm Dương Ca nhiều hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây