Vốn dĩ Thiên Kiêu nghĩ mẹ mình sẽ tán đồng, nhưng ngược lại Ngô Mai đáp: “Không phải cũng chứng minh được con bé là người có thể co được cũng có thể dãn được sao? Chúng ta không phải có câu ‘duỗi tay không đánh mặt cười’ sao? Nói sai thì xin lỗi, còn tự mình đến giúp đỡ mấy việc lặt vặt, cũng rất ân cần chu đáo, so với những người cứ ẩn ẩn hiện hiện khó đoán thì con bé còn tốt hơn nhiều.”
“Nhưng không phải cô ta hành động như một kẻ xấu đó sao?” Thiên Kiêu không hiểu nhiều về đạo lý thế gian, cô bé luôn là người minh bạch, đúng sai phải phân định rõ ràng.
Ngô Mai cười nói: “Con xem trên đời này có bao nhiêu người thật sự là người tốt, đứa con ngốc này, thế gian không phải lúc nào cũng trắng đen rõ ràng, lấy con làm ví dụ thử đi. Con luôn cảm thấy cha con yêu thích anh trai của con hơn, bây giờ có anh trai con ở đây, con không có cách nào đảm nhận một vị trí trong công ty đúng không? Vậy nếu anh con biết con đang suy nghĩ cái gì trong đầu, anh con sẽ phản ứng thế nào? Chỉ sợ nó sẽ cho rằng bản thân đã cố gắng hết sức thức khuya dậy sớm, làm việc chăm chỉ để vừa lòng gia đình, nhưng không ngờ lại bị chính đứa em gái của mình ghét bỏ.”
Thiên Kiêu vội vàng xua tay: “Con không có như vậy mà, mẹ cũng không cần bôi nhọ con đâu. Con chỉ cảm thấy do cha mẹ không cho con làm thử thôi.”
“Nếu con thực sự muốn giống anh trai con thì con phải bắt đầu để tâm đến công ty trước đã. Nhìn chú Đào Phi của con xem, chú ấy và mẹ không thân thiết như con và mẹ, vậy chú ấy làm thế nào để có được vị trí giám đốc cấp cao như hiện tại? Vị trí này con hiểu rõ hơn mẹ, chú ấy giúp cha con làm nghiên cứu từ khi còn học trung học kìa. Cho chú ấy học đại học cũng là một sự đầu tư lớn, chú ấy thậm chí còn đứng đầu danh sách tuyển dụng của trường. Đơn giản là do Đào Phi có quan hệ thân thiết với gia đình chúng ta nên chú ấy mới chọn Trần Thị, nếu không có Trần Thị thì mẹ tin rằng chú ấy vẫn sẽ có một cuộc sống tốt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây