Anh ta và Ngô Mai cũng không nói chuyện gì nhiều với nhau, bởi cả hai không cùng chung thế hệ nên việc nói chuyện với nhau cũng hơi khó.
Không ngờ lúc này Đoàn Tử lại trở về, trên đầu còn đọng vài bông tuyết trắng xóa.
Catherine vội đứng dậy chạy đến bên cậu, dùng cây lông to giúp cậu phủi tuyết trên người xuống. Đoàn Tử giơ giơ con vịt nướng trong tay, hướng đến mọi người trong nhà nói: “Hôm qua mọi người nói muốn ăn vịt nướng, hôm nay con cố ý mua đưa phòng bếp nấu canh vịt giá. Còn mau nóng, mọi người tranh thủ ăn đi, Diêu Hoán cũng ở đây rồi, nhân tiện ở lại cùng chúng ta ăn cơm đi, anh em chúng ta cũng lâu rồi chưa uống rượu cùng nhau.”
Bọn nhỏ cũng lớn rồi, chuyện uống rượu này Ngô Mai cũng không quản nữa, cô biết bọn họ uống sẽ có chừng mực, sẽ không để say rượu, chỉ là mượn rượu để giãi bày tâm sự để hiểu nhau hơn thôi.
Thấy Diêu Hoán gật đầu đồng ý rồi, Ngô Mai chặn lại nói: “Vậy mẹ xuống phòng bếp trông chừng bọn họ dọn đồ ăn lên, các con cứ ăn trước đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây