Cũng vào lúc đó, cả gia đình khó khăn lắm mới có thể cùng nhau ăn bữa cơm, Đoàn Tử nói với em trai mình: “Em cứ yên tâm, lần sau nếu mà anh đi qua Mỹ, nhất định sẽ đến thăm em.”
“Cám ơn anh hai, đúng rồi, anh hai à, anh đó, rảnh rỗi thì hãy tự mà giải quyết vấn đề cá nhân của mình đi.” Thiên Ngạo đùa giỡn.
Đoàn Tử cười rồi mắng vài câu.
Bây giờ gia đình bốn người đông đủ tề tựu lại với nhau, Thiên Kiêu nói là phải đi du học ở nước ngoài, đóng hết bảy tám mươi ngàn ra nước ngoài du học cũng không có ở nhà, Ngô Mai nhìn sang vị trí của đứa con gái mà bình thường con bé ngồi, trong lòng vẫn là có chút hối hận.
Không nghĩ ngợi gì nhiều đến đứa con gái nữa, cô quay sang Đoàn Tử rồi nói: “Em trai của con nói không sai gì cả, tuổi tác của con cũng không còn nhỏ nữa rồi, rảnh rỗi thì phải tìm cho mình một người bạn gái, không phải lúc nào cũng coi như là không có chuyện này vậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây