Thiên Ngạo ngoan ngoãn gật đầu, cùng Thiên Kiêu lên lầu, hai chị em vừa lên lầu, sắc mặt Thiên Ngạo lập tức thay đổi: “Trần Thiên Kiêu, vừa rồi chị nói gì với mẹ? Nếu chị nói anh cả không tốt, cẩn thận em đi mách mẹ đó.”
“Em đã mười bảy tuổi rồi, còn chơi trò mách mẹ, Trần Thiên Ngạo, chị cũng không có nói anh cả không tốt, em nóng nảy cái gì chứ.” Thiên Kiêu không nhanh không chậm mà nói.
Cô bé muốn nói cái gì thì sẽ nói cái đó, cũng không phải là nói dối.
Thiên Ngạo lại nói: “Dù chị có thèm nhỏ dãi sự nghiệp trong nhà, vậy cũng vô dụng, chị cũng bớt tốn công vô ích đi, anh trai em mặc dù không phải là con trưởng, nhưng chỉ cần năng lực của anh ấy đủ mạnh, cha mẹ vẫn sẽ để cho anh ấy làm tổng giám đốc tập đoàn Trần Thị.”
Lại nói tiếp, Thiên Ngạo biết tâm tư của Thiên Kiêu đã là chuyện của mấy năm trước, nhưng khi đó cha cũng mê man bất tỉnh, anh trai một mình chống đỡ đại cục, cho nên chuyện này cậu bé chưa từng nhắc tới với bất luận kẻ nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây