Tức giận bỏ chạy? Đây lại là hành động gì, Ngô Mai thấy khó hiểu: “Làm sao có thể tức giận rồi bỏ chạy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thiên Kiêu nhìn Ngô Mai, lại nhìn Trần Kiến Hoa, nhỏ giọng nói với Ngô Mai: “Anh trai muốn đợi khi hai người tỉnh lại rồi mới nói, anh ấy luôn cảm thấy hai người sẽ khỏe lại, nhưng bạn gái của anh ấy muốn kết hôn ngay lập tức, nói đã đợi anh của con ba năm rồi, cho nên anh trai con đã ra quyết định, anh nói lại đợi thêm một năm nữa, nếu lúc đó hai người vẫn chưa tỉnh thì anh vẫn sẽ tổ chức hôn lễ, sau đó bạn gái anh ấy nói anh trai coi trọng người chết hơn chị ấy, cho nên bọn họ đã chia tay rồi.”
“Làm sao có thể như vậy được?” Ngô Mai cau mày.
Cho dù Đoàn Tử phải đợi bọn họ tỉnh lại, cũng không nghĩ tới cảm xúc của cô gái kia, nhưng tính theo tuổi của Đoàn Tử thì cũng mới hai mươi tư tuổi, còn lâu mới già, cô gái kia cũng không quá hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, phải vội vàng đến mức như vậy sao? Còn nguyền rủa cô và Trần Kiến Hoa là người chết.
Thiên Kiêu thè lưỡi: “Đúng vậy, anh trai con rất tức giận, nói sau này cho dù không kết hôn cũng không tìm người này, nhưng con biết chị gái này cũng không có ý gì, chị ấy đối xử với anh trai rất tốt, còn từng vì anh trai mà đi họp phụ huynh giúp con, khi con có kinh nguyệt con không biết chuyện gì, cũng đều là chị ấy dạy cho con.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây