Điều này vốn là mấy lời đùa giỡn của người trong thôn, nhưng mà Trần Kiến Hoa lại ghi tất cả vào trong lòng, anh thương lượng cùng với Vương Đại Quân: “Nếu không hai ta cùng đi thì sao?”
Vương Đại Quân lắc đầu: “Không phải tôi không đi, mà năm ngoái tôi đi thì không được tuyển chọn.”
Cũng không phải do Vương Đại Quân có dáng người kém mà là do hắn có chút bệnh mù màu, đây chính là vấn đề lớn nhất, Trần Kiến Hoa suy nghĩ, thôi đến lúc đó lại tìm hiểu một chút xem chuyện này có đáng tin cậy hay không.
Thật ra trên núi không có gì, những thứ có thể tìm thấy trên cơ bản đều bị tìm cả rồi, Trần Kiến Hoa đá nhánh cây thất bại trở về.
Ngược lại Ngô Mai còn an ủi anh: “Không có gì cũng rất bình thường, vừa qua tết thanh minh, người lên núi đã sớm như rơm rạ rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây