“Tại sao lại không được, là con người thì phải có thất tình lục dục, Dương Khúc cũng đã 16, 17 tuổi rồi, ở tuổi này không phải rất bình thường sao? Hơn nữa cũng không làm chuyện gì khác người, thành tích của nó cũng tiến bộ hơn, cô không thấy như vậy là tốt sao.” Trần Kiến Hoa nhịn không được mà phải cãi với cô ta.
Bình thường khi thấy phụ nữ cãi nhau, đàn ông đều đứng ở một bên nhìn, nhưng con người Trần Kiến Hoa luôn không thích đi theo lối mòn của người khác, anh xem Ngô Mai giống như bảo bối, sao có thể để người khác nói cô được, nói xong anh còn đuổi Cao Lan đi: “Chuyện của Dương Khúc và Dương Ca, nếu cô thật sự quan tâm thì hãy tìm Dương Sùng mà nói, lúc trước vợ chồng chúng tôi chịu sự nhờ vả của Dương Sùng mới để anh em Dương Khúc đến đây, nhà chúng tôi cũng không phải chỗ làm từ thiện, chúng tôi cũng không có cái quyền kia.”
Nghe Trần Kiến Hoa nói như vậy, Cao Lan quay đầu thở phì phì bỏ đi, cô ta vừa rời đi, Dương Khúc và Dương Ca đều hơi co rúm người lại.
Vốn dĩ ở nhà Ngô Mai, hai người bọn họ rất thoải mái, chủ yếu ở chỗ Ngô Mai bọn họ chỉ bị quản chuyện sinh hoạt ở ngoài, còn các mặt khác thật sự giống như mẹ, buổi sáng còn mua hai bình sữa bò hoặc sữa đậu nành, người ngoài không biết đều vô cùng ngưỡng mộ bọn họ có người thân, hơn nữa còn nói chuyện bình đẳng với bọn họ.
Mặc dù giáo dục Thiên Kiêu và Thiên Ngạo cũng là giảng đạo lý, lấy thói quen bồi dưỡng con làm chính, khi nào thật sự chịu không nổi nữa mới ra tay đánh con, nhưng ngay sau đó trong cùng một ngày lại lập tức trở lại bình thường, bầu không khí trong gia đình lúc nào cũng rất tuyệt, hai đứa trẻ này ở đây là không nghĩ tới chuyện rời đi, bọn họ không giống với đứa trẻ quá yếu ớt mẫn cảm như Cảnh Lệ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây