Trần Nhã lắc đầu: “Em không sợ Diêu Hoán đau lòng, em chỉ sợ chúng ta phải về Hồng Kông. Lần mang thai này, em phát hiện ra nhiều chuyện, Diêu Hoán có lẽ không giống như em tưởng tượng.”
Chuyện này là đương nhiên, Ngô Mai ngồi xuống nói: “Làm gì có đứa trẻ nào lớn lên dễ dàng từ gia đình hào môn chứ, chỉ cần cậu ấy sống cùng em, đối tối với em thì chính là một người chồng tốt rồi.”
“Nhưng em chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường thôi.” Trần Nhã bất đắc dĩ cười nói.
Cô vất vả như vậy mới sinh được hài tử, cô cứ tưởng rằng sẽ vĩnh viễn sống cuộc đời như vậy.
Ngô Mai an ủi cô mà nói: “Sẽ được mà, Diêu Hoán sẽ cùng em sống một cuộc sống giản dị.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây