Đáng tiếc Đào Phi dù một chút vẫn không hề thích bà: “Mẹ, mẹ cũng có tiền lương để nuôi con, mẹ và cha cũng không tính là quá già đi, vậy thì cần gì tiền của anh hai đưa cho mẹ dưỡng già? Nếu mẹ cứ phản đối như vậy, con sẽ nói với anh, chính mẹ mới là người muốn tiêu tiền.”
Nói xong, cậu vừa định rời đi liền bị Vân Tú Dung kéo lại: “Không lẽ vì nó quá giàu mà không chịu chu cấp phụng dưỡng cho cha mẹ sao? Chuyện của mẹ con ít quản lại chút đi, đừng nghĩ là mẹ không biết, hiện tại con ghét bỏ cha mẹ cho nên muốn đi ôm đùi anh hai con, mẹ nói cho con biết, không phải Kiến Hoa không có con trai, con cũng chỉ là một đứa dư thừa, bị người ta coi như cọng hành thôi.”
Lời này nói xong cũng nghe không lọt tai, trước đây Vân Tú Dung không bai giờ nói chuyện với Đào Phi về vấn đề này, mối quan hệ giữa họ như đá chọi vàng, trước kia Vân Tú Dung không thể tự mình khống chế hết thảy, nếu muốn Đào Phi phụng dưỡng già, nếu vấn đề liên quan đến đam mê của Đào Phi thì chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng nếu liên quan đến chuyện tiền nong thì bà sẽ không nhượng bộ.
“Mẹ à, rốt cuộc mẹ khờ thật hay đang giả ngốc vậy? Mẹ nghĩ số tiền này sẽ có được đến bao giờ đây? Mẹ tái hôn một cách minh bạch sao? Anh chị dâu mặc dù có tiền nhưng cũng là tiền họ cực khổ mới kiếm ra được, mẹ đã giúp đỡ anh chị được cái gì, vậy mà vì tình nghĩa anh chị vẫn chu cấp tiền đầy đủ cho mẹ đó thôi.”
“Bây giờ mẹ còn khỏe, chân tay còn linh động được, chừng mười năm nữa lúc chân tay yếu đi thì còn có thể làm gì đây? Không phải mẹ không biết dì Lý nhà bên kia, chỉ cần bị mất khống chế đi đại tiện tiểu tiện sai liền sẽ bị đánh, mà bà ấy lại không dám nói gì. Bây giờ vì vinh hoa phú quý mà mẹ tự hủy hoại mọi mối quan hệ của mình, sau này lúc mẹ lâm bệnh cũng chỉ có thể cô độc nằm trên giường mà thôi.” Đào Phi bất mãn nói với Vân Tú Dung.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây