Như vậy sao được? Vân Tú Dung bĩu môi nói: “Con còn nhỏ, cầm nhiều tiền như vậy lỡ xảy ra chuyện rồi sao? Con ra ngoài hỏi người ta xem, có đứa con nhà nào mà tự mình giữ tiền, không phải lần trước mẹ cùng với con đã mua đồ chơi rồi sao? Đừng nói là con cầm tiền rồi lại đi mua đồ chơi đúng không? Mẹ nói cho con biết, nếu làm vậy cũng không có hiệu quả đâu.”
Bà ta đương nhiên không đồng ý chuyện này, hiện tại bà ta nhận ba phần tiền, một phần là Đào Bồi Sinh đưa, một phần là tiền lương, phần nhiều còn lại là của Trần Kiến Hoa đưa, trích một phần tiền lo cho gia đình, phần lớn còn dư đều để bà ta tiêu xài cho bản thân.
Nhớ năm đó bà ta cũng xuất thân tiểu thư lá ngọc cành vàng, cao lương mỹ vị gì cũng đều được thưởng thức qua, sau bao nhiêu khó khăn vất vả mới vực dậy được như bây giờ, đương nhiên là muốn bản thân được ăn sung mặc đẹp, cái này có gì sai đâu chứ?
Quan hệ giữa Đào Phi và Trần Kiến Hoa là gì, Trần Kiến Hoa hiếu thuận với bà ta, nếu không phải hiếu thuận với bà ta thì không lẽ là hiếu với Đào Phi à? Đúng là nực cười.
“Anh hai với chị dâu không sợ con làm mất tiền thì mẹ sợ cái gì? Con đã nói với anh chị rồi, chị dâu sẽ mở tài khoản tiết kiệm giúp con, sau này con đi rút tiền là được, mẹ không cần xen vào chuyện này đâu.” Trong lòng Đào Phi cũng hiểu rõ, tuổi tác cha mẹ cậu đã cao, cho nên có khả năng sau khi tốt nghiệp xong cậu phải lo phụng dưỡng cha mẹ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây