Nghe cô ấy nói vậy, Diêu Hoán rất vui: “Tiểu Nhã, em có thể vì anh mà suy nghĩ như vậy, anh thật sự rất vui, đợi sau khi ông nội anh mất rồi, chúng ta sẽ lập tức trở về Kinh Thị. Cha mẹ vợ có ơn với anh, anh nhất định sẽ báo đáp, sau này anh sẽ càng hiếu thuận hơn nữa, Tiểu Nhã, thật sự cảm ơn em!”
Sau khi ngủ một giấc thức dậy, Ngô Mai rửa mặt và chải đầu, lập tức có người hầu đẩy xe đồ ăn tiến vào, người đó không biết nói tiếng phổ thông, thế nên đã dùng tiếng Anh để nói Ngô Mai hãy ăn sớm một chút.
Đồ ăn có một ly sữa bò nóng, một bánh mì nướng ăn kèm với thịt xông khói và chân giò, một đĩa mì ống và trứng chiên, sau khi ăn uống no nê Ngô Mai đi xuống lầu, Diêu Hoán cũng đã kịp thời thu xếp xe đưa cô đi ra ngoài.
Đến bệnh viện Cảng Thành, vấn đề lớn nhất không phải là vấn đề về y thuật mà là vấn đề về ngôn ngữ, cũng may trình độ tiếng Anh của Ngô Mai không tệ lắm, cô có thể giao lưu với bọn họ.
Cô ở đây quan sát họ gọi tên như thế nào, chẩn đoán bệnh ra sao, sau đó viết báo cáo, cô cũng xem phương thức trị liệu của họ cũng như trình độ chữa bệnh, cô thu hoạch được rất nhiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây