Những lời này không chút lưu tình đã vạch trần bộ mặt của Lục Khiếu, hắn nói: “Theo đuổi tiền tài quyền thế có gì là không đúng? Những thứ bây giờ em được hưởng thụ không phải đều nhờ anh mới có hay sao, bây giờ lại vì những điều đó mà ghét bỏ anh, nếu anh chỉ là một kẻ nghèo khổ, em sẽ đồng ý gả cho anh sao? Từ lúc bắt đầu đây đã là một cuộc trao đổi công bằng, không phải sao? Đâu phải là em không biết, vậy tại sao bây giờ em lại ghét bỏ?”
“Anh coi trọng dung mạo của em, em coi trọng thân phận của anh, không phải bản thân em cũng là trao đổi công bằng sao? Nhiều năm như vậy, em nói em sinh con cho anh, nhưng em chỉ sinh một mình Bối Bối, em nói cơ thể em hỏng rồi không thể sinh được nữa, từ trước đến nay anh cũng không ghét bỏ việc em chỉ sinh con gái, dù cha mẹ anh có khuyên anh thế nào thì trước nay anh cũng không nghĩ tới chuyện sẽ bỏ em.”
“Đúng là anh nhìn trúng em vì vẻ bề ngoài, nhưng vẻ ngoài của em không còn xinh đẹp nữa chẳng lẽ anh sẽ vứt bỏ em sao? Anh thuê bảo mẫu hầu hạ em cho em được ăn ngon, tới bữa em chỉ tùy tiện nhặt vài cọng rau, xào vài món ăn, chẳng lẽ đấy cũng gọi là chăm sóc ư?”
“Anh thấy em như vậy còn không bằng Ngô Mai, hồi đó trước khi chúng ta tham gia quân ngũ, một mình Ngô Mai lo cho con trai ăn học, vì Trần Kiến Hoa và vì hoàn cảnh không tốt nhưng cũng tự lực cánh sinh, còn em thì sao?”
Mặc dù Lục Khiếu luôn nghĩ đợi đến khi tìm được một người thật sự tốt hơn thì sẽ không cần Bạch Từ nữa nhưng trong lòng lại luôn tìm rất nhiều lý do để chối cãi việc đấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây