Còn Vân Tú Dung không giúp gì cho bọn họ cả, lúc ấy bọn họ chỉ có một phòng ở và gần như toàn bộ đều dành cho cô, lúc ấy bụng cô đã lớn, từ việc nấu nướng đến công việc nhà, tất cả đều do Thành Ngọc Phương hỗ trợ cô, ngay thời điểm bọn họ khó khăn nhất thì Vân Tú Dung đã rời xa bọn họ, sau đấy lại giơ tay đòi tiền bạc, đòi đồ đạc, mặc dù không phải lần nào vợ chồng cô cũng chu cấp cho bà ấy, nhưng phần lớn đều là cho.
Có rất nhiều chuyện Ngô Mai muốn nghĩ cũng không dám nghĩ đến, thím Tôn thấy thế càng không dám hỏi nhiều, tuy bà ấy đồng tình với Vân Tú Dung, nhưng chuyện nhà của chủ mình mới là quan trọng.
Thế nhưng Ngô Mai đã có ý đổi bảo mẫu, việc này không thể nói là do thím Tôn không tốt, mà là do bà ấy rất dễ đồng tình với người khác, nhưng việc đồng tình này nếu bị người khác lợi dụng thì hậu quả thật sự không dám tưởng tượng, đây cũng là chuyện mà Ngô Mai lo lắng.
Thật sự thím Tôn cũng không nghĩ tới việc bà ấy lại nhanh chóng bị cho thôi việc như vậy, dù sao thì làm việc ở nhà họ Trần quả thật vô cùng có lợi, bà ấy chỉ cần dựa vào một phần tiền lương mà mới mấy năm đã có thể mua được nhà ở Kinh Thị.
Nhưng Ngô Mai lại nói: “Thím Tôn, không phải gia đình chúng tôi không cần thím, nhưng bây giờ thím cũng đã lớn tuổi rồi, chúng tôi muốn thuê một người bảo mẫu chuyên nghiệp trẻ tuổi hơn, sau này không những có thể phụ trách việc sinh hoạt của Thiên Ngạo và Thiên Kiêu, mà còn có thể phụ trách việc học của bọn nhỏ, cho nên tôi thấy thím không thích hợp cho lắm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây