Anh ấy chỉ đến nói với Ngô Mai như vậy rồi rời đi. Khi Cảnh Lệ về nhà vào buổi chiều, cô bé đã kể về chuyện cô giáo yêu cầu cô bé đọc bài ở trường vào hôm nay: “Cô giáo của con nói rằng mặc dù con đến từ Ngân Hải, nhưng tiếng phổ thông của con là tốt nhất, mà con đọc cũng diễn cảm nhất, cô giáo khen con đọc rất hay, mẹ xem mẹ có định thưởng gì cho con không?”
Nếu nói chuyện này với Cảnh Lệ, nói rằng có thể cha mẹ ruột cô bé đang kiếm nó thì sẽ không thấy được sự vui vẻ của Cảnh Lệ, cô lại nuốt xuống những câu nói này, vạn nhất là giả, chẳng phải là sẽ làm cho con mình cao hứng một hồi, có hy vọng rồi lại thất vọng, không biết là sẽ thương tâm nhiều đến mức nào nữa.
**
Bắc Kinh có trận mưa đầu tiên, trong lúc gió tuyết đang thổi, một chiếc xe ô tô dừng ngay trước cửa nhà, người xuống xe đầu tiên là Diêu Hoán, anh từ từ giúp mở cửa xe, chỉ chốc lát sau một người đàn ông anh tuấn bước xuống, năm tháng dường như đã bỏ quên người đàn ông này, tuổi tác dường như chỉ khiến anh ta thêm phần phong độ, nếu nhìn dáng vẻ của anh ta, không khó để giải đáp tại sao Cảnh Lệ lại xinh đẹp như vậy.
“Chú đi thôi, bọn họ đang ở trên lầu.” Diêu Hoán làm động tác mời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây