Quả nhiên Vân Tú Dung kinh ngạc một chút, theo bà thấy kinh doanh là việc mạo hiểm, căn bản là dễ dàng xảy ra chuyện, bà thấy con trai ăn mặc không giống như gặp khó khăn, sợ con trai lừa bà, cho nên bà cũng nín thở: “Mẹ cũng có mấy trăm tệ, nhưng em trai con đi học cần đóng học phí, nếu con nói thật thì mẹ cho con một trăm tệ.”
Một trăm tệ ở thời đại này cũng là không ít, Trần Kiến Hoa lại thấy bất ngờ, nhưng đã diễn thì phải diễn đến cùng.
Anh giả vờ bày ra dáng vẻ cảm động: “Mẹ, thật tốt quá, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ trả lại cho mẹ. Số tiền này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng coi như có thể cứu con qua cơn hoạn nạn, nếu còn có nhiều hơn thì càng tốt.”
Mí mắt Vân Tú Dung giựt giựt, bà chỉ là thử một chút, nghĩ rằng con trai phát đạt, người làm mẹ như bà cũng muốn lấy lòng con trai, đương nhiên sẽ vô tư mà nói như vậy.
“Được thôi, có điều mẹ không mang đủ một trăm tệ, con xem nếu con có xe thì cùng mẹ về nhà lấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây