Chúng nó càng lớn, tiên chi ra càng nhiều, tiền lương của cô và Trần Kiến Hoa cũng chưa chắc lo được hết, quan trọng nhất chính là, cô không muốn cách xa Trần Kiến Hoa, Trần Kiến Hoa cũng không muốn rời xa cô.
Nếu Trần Kiến Hoa không có tài kinh doanh, cô chắc chắn sẽ khuyên bảo, nhưng Trần Kiến Hoa là một thương nhân trời sinh, có khả năng quan sát nhạy bén và đầu óc thông minh, những việc anh ấy thích, Ngô Mai sao lại muốn ngăn cản?
Cô ngược lại còn khuyên Trần Phùng Thu, nói: “Thật ra trước kia anh ấy nhập ngũ nguyên nhân cũng một phần là do gia đình, lại nói tiếp, anh ấy cũng là một người lính gần mười năm, trên người có không ít những vết thương, cả nhà con ở Bạc Hải có cuộc sống thật sự là rất khó khăn. Anh ấy là người có năng lực, có thể gây dựng cuộc sống tốt, hiện tại tất cả những việc anh ấy làm cũng là vì gia đình này, cha bảo con đi khuyên anh ấy, nhưng anh ấy đã có thể kiếm ra được căn nhà này ngay tức khắc, ngay cả con tiết kiệm hai mươi năm cũng không bằng anh ấy, cho nên con không có cách nào khuyên anh ấy được.”
Trần Phùng Thu lấy ra một điếu thuốc: “Mấy người trẻ tuổi các con vẫn luôn bốc đồng....”
“Đây gọi là không đụng phải tường nam thì không quay đầu lại(*), đây là con đường của chúng con, dù cho cha có khuyên bảo hay nhắc nhở, nhưng khi cha vẫn chưa thấy thành quả thì cho đến lúc đó chúng con vẫn sẽ tiếp tục.” Ngô Mai cười nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây