Kể từ sau khi mà Ngô Mạt Lỵ đã kiếm được nhà xong hết cả rồi, Dương Sùng cũng thở dài một hơi, coi như là hoàn thành xong, vốn dĩ là hắn ta cũng không hy vọng có một người phụ nữ lạ mặt đến ở cùng mình dưới một mái nhà như vậy đâu.
Nếu như mà nói là hắn ta có chút tình ý gì đó với Ngô Mạt Lỵ thì vẫn còn ổn một chút, nhưng điều quan trọng nhất là hắn ta không có một chút tình ý gì với Ngô Mạt Lỵ, nếu như đã không có tình ý gì, lại còn là cô nam quả nữ, sống cùng chung với nhau vẫn là không hay.
Buổi tối, Ngô Mạt Lỵ đích thân xuống nhà bếp nấu mấy món, nhiều năm như vậy rồi, tài nghệ nấu ăn của cô ta vẫn là có sự tiến bộ, cũng may là nghe nói rằng con đường ngắn nhất để chạm tới được trái tim của đàn ông chính là thức ăn, câu nói này cô ta cũng đã được nghe từ hồi nhỏ đến khi lớn rồi, chỉ vì muốn lấy lòng những đứa con kế của mình, cô ta đã theo bảo mẫu để học hỏi nấu vài món ăn mà trẻ con rất là yêu thích.
Tiếp theo nữa, cuối cùng thì cô ta vẫn là người xuyên không từ hiện đại mà đến đây, con nít thích ăn gà rán khoai tây chiên, những thứ gì gì đó, cô ta đều biết rõ hết cả.
Quả nhiên, Dương Khúc và Dương Ca ăn đến mức no căng hết cả bụng, Ngô Mạt Lỵ nhìn thấy vậy, bèn một mình dẫn bọn trẻ đi nghỉ ngơi, bởi vì tạm thời thì Dương Sùng vẫn chưa tìm được một bảo mẫu mới, cho nên bây giờ một khi mà đám trẻ đi ngủ, thì chỉ còn lại cô ta và Dương Sùng mà thôi, kế hoạch của cô ta đương nhiên là có thể tiến hành theo một cách thuận lợi rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây