Nếu có thì cũng là có con luôn rồi, điều kiện của Chi Lan vốn cũng đâu tệ, nhất định sẽ không chịu làm mẹ kế của người ta rồi.
Vốn dĩ là Chi Lan vẫn còn có một chút tia hy vọng, tia hy vọng trong mắt đột nhiên bị hủy mất đi cả rồi, mẹ Lục cũng nhè nhẹ mà thở dài một hơi, bà ấy không dễ ra khỏi nhà, nếu không phải là vì đứa cháu gái này, tuyệt đối sẽ không ra khỏi nhà. Không ngờ rằng, đến mấy tháng rồi cũng không thu hoạch được gì cả, thật sự khiến cho người khác cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Không khí đột nhiên bị trầm lắng xuống, Lục Khiếu nhìn đứa em họ của nhà mình, lại nhìn sang những người phụ nữ trong nhà này, liền chửi “Mẹ” một câu, bất luận là thế nào, việc này phải tự mình ra tay mới được.
Sau khi đã ăn uống no say, Ngô Mai và Trần Kiến Hoa đưa bọn trẻ quay trở về nhà, Ngô Mai để cho Thím Tôn đi nghỉ ngơi, cô lại tắm rửa sạch sẽ cho con, cho bọn chúng lên giường. Thím Tôn là một người phụ nữ rất chăm chỉ cần mẫn, ngay đến trong nhà cũng quét dọn đến mức không một hạt bụi, lãnh một phần tiền lương, hoàn thành tốt những việc, rất xứng đáng với phần lương của bà ấy.
Đến mùa nhập học, Cảnh Lệ lên lớp một, Đoàn Tử thì nhảy lớp rồi, bên Kinh Thành có người muốn mang Đoàn Tử đi, bị cục giáo dục của Thành Ngân Hải giữ lại, Đoàn Tử trở thành một đối tượng trọng điểm cần được bảo vệ, bây giờ mỗi một ngày đều có xe chuyên dụng đưa rước cậu bé đi học và tan học.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây