Những lời nói khoa trương như vậy, mẹ Lục rất là thích nghe, bà ấy cảm thấy Ngô Mai cũng rất là lễ nghĩa, đồng thời, trước khi đến, Bạch Từ đã nói sơ qua về bối cảnh của Trần Kiến Hoa và Ngô Mai rồi, cha của bên nam là Tư Lệnh, người nam cũng là Phó đoàn trưởng, vợ của anh là bác sĩ của bệnh viện Ngân Hải Quân, bản thân cũng là sinh viên ưu tú của quân y, mẹ Lục vốn cũng chẳng trải nhiều sự đời, nhưng mà bà ấy cũng đã sống tới từng tuổi này rồi, đều có thể biết rõ ràng rằng người nào không thể đắc tội.
Cho nên mẹ Lục nhiệt tình mà nói:“Con mới có phúc khí đấy chứ, nghe nói con trai lớn của con là đứa trẻ tuổi thiên tài, lần này lại sinh được một cặp thai long phụng, cha mẹ chồng của con chắc hẳn sẽ rất là vui.”
Mẹ chồng của cô sao? Ngô Mai nghĩ ngợi, Vân Tú Dung cũng không biết là đã đi đâu nữa rồi, còn đối với Thành Ngọc Phương, tuy là vợ của Trần Phùng Thu, nhưng cũng không phải là mẹ chồng ruột của cô, hơn nữa bây giờ Thành Ngọc Phương đang phiền não về chuyện của Trần Nhã.
Nhưng mà trước mặt người khác, Ngô Mai cũng không vô ý mà nói xấu gia đình mình, cái gì mà mẹ chồng thì tái giá, cha chồng thì lấy vợ khác, chồng của mình thật ra là một người cần được bảo vệ, những việc như thế sẽ không khiến cho người khác đồng tình với mình, tất cả mọi người chỉ đem mình biến thành đề tài để nói mà thôi, Ngô Mai đương nhiên hiểu rõ.
“Nhiều con cái con cũng cảm thấy ưu phiền đó ạ, gia đình con chỉ có một Thím Tôn, Cảnh Lệ và Đoàn Tử rất nhanh chóng liền cần phải đi học, Kiến Hoa cũng cần phải ở bộ đội, kỳ nghỉ thai sản của con nếu hết thì vẫn cần phải đi làm, con còn đang chưa biết nên làm thế nào đây ạ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây