Ngô Mai chỉ cảm thấy rằng cả cuộc đời này của cô, chưa bao giờ trải qua cảm giác khó chịu như vậy, đầu của cô đau đến mức như muốn nổ tung cả ra, bên dưới thì cảm giác như xé toạt ra một cách đau đớn, Trần Kiến Hoa rất khẩn trương ở phòng sinh mà chờ đợi canh chừng, Cảnh Lệ cùng Đoàn Tử cũng theo vào, hai người đang cổ vũ cho nhau.
“Mẹ đang ở trong đó nhất định là rất khó chịu, đợi mẹ lần này sinh em trai xong, anh nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho mẹ.” Đoàn Tử nắm chặt lấy nấm đấm tay của mình.
So với Cảnh Lệ thì có sự khác biệt chính là, Đoàn Tử và mẹ có tình cảm sống nương tựa lẫn nhau, từ nhỏ đến lớn, hầu như là cậu bé đều là do một tay Ngô Mai chăm sóc, có thể nói rằng, tình cảm của cậu bé đối với mẹ còn sâu nặng hơn cả đối với cha mình, nếu như mẹ thật sự xảy ra chuyện bất trắc gì, cậu bé cũng không biết nên làm thế nào cho tốt nữa.
Suy nghĩ của Cảnh Lệ thì lại khác nhau rồi, cô bé rất sợ rằng một người tốt như mẹ đây, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cô bé lại bị chuyển qua tay người khác, đến lúc đó, cô bé sẽ gặp phải loại người gì, việc này thì ai cũng khó mà có thể phán đoán được, hơn nữa, cô bé rất thích Ngô Mai, cũng không muốn Ngô Mai xảy ra chuyện gì.
Cũng may là sau khi trải qua một đêm dày vò vật vã, Ngô Mai trước sau đã sinh được một cặp thai long phụng, đứa sinh trước là con gái, đứa sinh sau là con trai, Trần Kiến Hoa dùng đôi mắt nhìn thật sâu vào hai đứa trẻ, y tá phải ẵm chúng đi để tắm gội, anh cũng theo sát thật chặt, để cho Thím Tôn vào trong đó chăm sóc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây