Nhưng Cảnh Lệ đối với chuyện xảy ra của nhà hàng xóm cũng rất chú ý, cô bé nói với Ngô Mai: “Lúc bảo con đưa vỉ nướng thêm thức ăn đến cho nhà bọn họ, con thấy được mẹ chồng của dì Bạch, bà ấy nhìn có chút ra vẻ, nhìn thấy mâm vịt nướng của con còn nói không đúng gốc mà bà ấy ăn ở Kinh Thị, còn dì gái bên cạnh bà ấy còn cười như không cười, con sợ dì Bạch thật sự không ứng phó được bọn họ.”
“Được, mẹ biết rồi, chuyện này con đừng có xen vào. Sắp nghỉ đông rồi, mẹ và ba con định sẽ báo lớp dạy dương cầm cho con, để con học tài nghề.”
Một con đường không đi được thì chỉ có thể đổi đường khác.
Trong mắt của Ngô Mai học tập không được thì chỉ có thể học thêm chút nghệ thuật, giống như đánh đàn vẽ tranh, mấy cái này học xong, sau này có thể học người khác mở một cửa hàng đàn, vậy thì cũng không đến mức không có việc mà chịu đói.
Cảnh Lệ không có dị nghị đối với sự sắp xếp của Ngô Mai, cô bé chỉ lo lắng về tiền, vì vậy không cẩn thận mà thốt ra, Ngô Mai liền cười nói: “Không sao, lương của mẹ và cha con đủ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây