Hiển nhiên Tiêu Ái Dân hằng năm đều ở bên ngoài cho nên hắn ta không rõ ràng lắm những chuyện này như thế nào, hắn ta nhíu nhíu mày, nhưng suy cho cùng lòng dạ của hắn ta còn sâu hơn Ngô Mạt Lỵ một chút.
Mặc dù hắn ta có chút nghi ngờ lời nói của Tân Vi và cũng không tin tưởng Ngô Mạt Lỵ, nhưng ở trước mặt người khác, hắn ta vẫn rất giữ gìn Ngô Mạt Lỵ: “Nếu như cô ấy thuê cô làm kinh doanh, bây giờ lỗ rồi cô cũng nên bồi thường tiền. Không thì như vầy đi, cô muốn chạy cũng được, cô viết một tờ giấy nợ đi.”
Tiền này đương nhiên Tân Vi không muốn trả, nhưng mà so với trả tiền thì bây giờ cô ta càng muốn bỏ chạy lấy người hơn cho nên bèn nói: “Đoàn trưởng Tiêu, chúng ta nói tốt, tôi sẽ chỉ trả lại 500 đồng.”
Tiền xe đi lại, phí mấy tháng dừng chân và phí sinh hoạt đều trả, một ít tiền thì cô ta còn, chứ nhiều hơn thì không có nữa.
Vừa nghe 500 đồng, Ngô Mạt Lỵ liền không chịu: “Tân Vi, tôi đổ vào hơn một vạn, tất cả đều lỗ, sao cô có thể chỉ bồi thường tôi 500 đồng được, bồi thường ít nhất 5000 đồng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây