Ngô Mai buồn cười gật đầu: “Bây giờ Tiểu Cảnh Lệ của mẹ nên gọi mẹ là mẹ.”
Môi Cảnh Lệ run rẩy, Cảnh Lệ tựa đầu lên vai Ngô Mai, cuối cùng vẫn gọi một tiếng mà cô bé luôn muốn gọi: “Mẹ.”
“Ơi.”
Xuất phát từ lòng tôn trọng con cái, lúc ấy Ngô Mai chỉ nghĩ trước tiên để cho Cảnh Lệ có một gia đình của riêng mình, sau đó chờ con bé gặp được người tốt hơn rồi thì sẽ để cho người khác nhận nuôi cô bé, nhưng mà dần dần cô cảm nhận được sự nhiệt tình của đứa nhỏ này, cô bé dành cho cô tràn đầy tình yêu, Ngô Mai cũng càng ngày càng thích đứa nhỏ này.
Nếu đã định giữ lại Cảnh Lệ thì không thể cứ lúng ta lúng túng giữ lại như vậy được, đứa nhỏ trong bụng cô sắp sinh ra, thật sự trở thành người một nhà, xưng hô phải được sửa đổi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây