Cô nhanh chóng ra ngoài mở cửa, Trần Kiến Hoa giúp con trai đang ngồi ghế sau xe đạp xuống đất, Ngô Mai theo chân cha con hai người mà nói: “Hôm nay có một cô nhi chiến sĩ bị vứt bỏ, em đem về nhà trước rồi.”
Trần Kiến Hoa khẽ cười: “Không sao, em làm thế nào cũng có lý do của nó.”
Một nhà bốn người mới ra lò ngồi trên bàn ăn cơm, Ngô Mai trịnh trọng giới thiệu: “Đây là chú của con, đây là anh trai Đoàn Tử của con, tên thật là Trần Sách, sau này chúng ta chính là người một nhà, phải ở chung thật vui vẻ.” Nói xong cô lại nói với Đoàn Tử: “Mẹ muốn con đối xử với Cảnh Lệ như em gái ruột của mình.”
“Dạ.” Đoàn Tử luôn ngoan ngoãn nghe lời hơn các bạn cùng lứa rất nhiều, cậu bé nghe nói Cảnh Lệ từng bị ngược đãi thì càng nghĩ sau này mình phải bảo vệ đứa em gái này.
Buổi tối Ngô Mai giúp Cảnh Lệ trải giường xong, lầu trên lầu dưới nhà bọn họ đều có phòng, trong nhà đủ ở, vốn định làm phòng sách, Ngô Mai dọn một cái giường đến đây, căn phòng liền trở nên nhỏ hẹp đi rất nhiều.
Nhưng căn phòng này đã tốt hơn chỗ ở cũ của Cảnh Lệ rất nhiều rồi, nơi này có một cái giường và tủ quần áo thuộc về cô bé, cô bé còn được đi học, nhớ đến điều đó khiến cho cô bé có chút vui mừng nhảy nhót.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây